Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 528: Chia Công Đức Của Em Cho Anh
Cập nhật lúc: 2025-06-26 06:59:15
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tú Tú từ lâu đã trở thành khách quen của nhà họ Trử, vừa bước đến cổng, quản gia đã tận tay ra đón.
Vừa bước vào tiền sảnh, cô đã thấy Trử Bắc Hạc đứng sẵn bên trong.
Rõ ràng anh đã biết cô sẽ đến nên đứng đợi từ trước.
Trong lòng Khương Tú Tú dâng lên một cảm giác khó tả, nhìn lại Trử Bắc Hạc trước mặt, không biết có phải là ảo giác không, nhưng cô cảm thấy hào quang quanh người anh hôm nay dường như dịu dàng hơn mọi khi.
Những lần trước khi cô gặp anh, hào quang đó luôn tỏa ra sự uy nghiêm và chói lòa, khiến Khương Tú Tú nhiều lần phải nheo mắt.
Nhưng tối nay, khi anh đứng đó, thứ hào quang ấy dường như hòa quyện với ánh đèn xung quanh, trở nên vô cùng êm dịu.
Dưới ánh hào quang nhạt nhòa, là khuôn mặt điển trai như được tạc từ d.a.o của người đàn ông.
Tưởng chừng lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một chút ấm áp khác hẳn lần đầu gặp mặt, đường cong đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, như mang theo một chút dịu dàng khó nhận ra.
Chỉ có đôi mắt đen kia, vẫn như mọi khi, sâu thẳm, như có thể nuốt chửng người ta vào trong.
Khương Tú Tú nhìn anh chằm chằm, ngây người, thậm chí vô thức nở một nụ cười với anh.
Nhưng nụ cười vừa mới hé nở, cô chợt nhận ra điều gì đó không ổn.
Cô…
Đột nhiên nhìn rõ khuôn mặt của Trử Bắc Hạc.
Dù vẫn được bao phủ bởi hào quang, nhưng cô thực sự đã nhìn thấy rõ.
Nhìn kỹ hơn, sắc mặt Khương Tú Tú hơi thay đổi.
Cô nhanh chóng bước đến trước mặt anh.
Khi lại gần, cô đã phát hiện ra vấn đề.
Quả nhiên,
Không phải mắt cô đột nhiên tốt hơn, mà là…
Hào quang trên người Trử Bắc Hạc, đã nhạt đi.
“Anh đi với em.”
Khương Tú Tú mặt lạnh, không nói thêm lời nào, nắm lấy tay Trử Bắc Hạc kéo anh lên lầu.
Trử Bắc Hạc dù có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn bàn tay cô nắm lấy cổ tay mình, anh không phản kháng, để mặc cô kéo mình lên lầu.
Ngược lại, quản gia đứng bên cạnh đã tròn mắt.
Tiếp theo là niềm vui và xúc động.
Tiểu thư Tú Tú đối với thiếu gia ngày càng nồng nhiệt.
Đến vào buổi tối đã là lạ,
Vừa bước vào cửa, đã vội vàng kéo thiếu gia vào thế giới riêng của hai người…
Ừm, rất tốt.
……
Khương Tú Tú không biết những suy nghĩ nhỏ của quản gia nhà họ Trử, dù có biết, lúc này cô cũng không có tâm trí để ý.
Một mạch dẫn người vào thư phòng trên lầu hai, quen thuộc như đang ở nhà mình.
Trử Bắc Hạc không biết tại sao cô đột nhiên có phản ứng như vậy, chỉ ngoan ngoãn để cô kéo đi.
Bước vào, sau đó bị cô ấn ngồi xuống ghế sofa.
Khương Tú Tú trước tiên quan sát Trử Bắc Hạc từ trái sang phải, thậm chí còn nắm tay anh lên so sánh.
Trử Bắc Hạc thấy khuôn mặt nhỏ của cô vô cớ nghiêm túc, không nhịn được hỏi,
“Sao vậy?”
Khương Tú Tú không trả lời, ngược lại vô cùng nghiêm túc,
“Đừng nói gì đã.”
Cô nói xong lùi lại một bước, đột nhiên đầu ngón tay tập trung linh lực, nhanh chóng vẽ một bát quái trận trước người Trử Bắc Hạc.
Bát quái trận tỏa ánh linh quang nhàn nhạt trong không trung, khi chạm vào hào quang tỏa ra từ người Trử Bắc Hạc sáng lên một chút, nhưng chỉ là một chút.
Khác xa so với trước đây.
Khương Tú Tú vung tay, giải tán bát quái trận, biểu cảm càng thêm ngưng trọng.
Cô không nhìn nhầm, hào quang trên người Trử Bắc Hạc thực sự đã nhạt đi.
Không chỉ nhạt đi, ngay cả linh khí phụ thuộc vào hào quang cũng yếu đi rất nhiều.
Nhớ lại kỹ càng, hôm qua gặp Trử Bắc Hạc, hào quang quanh người anh dường như cũng không còn mạnh mẽ như trước.
“Dạo này anh có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
Phiêu Vũ Miên Miên
Khương Tú Tú không nhịn được hỏi.
Trử Bắc Hạc biết cô có lẽ đã nhận ra, nhưng không trả lời thẳng,
“Tại sao em lại hỏi vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-528-chia-cong-duc-cua-em-cho-anh.html.]
“Hào quang trên người anh nhạt đi rồi.”
Khương Tú Tú nói, “Em đã nói trước đây, hào quang của anh rất đặc biệt, giống như công đức kim quang, thứ hào quang này có sự bảo hộ đặc biệt đối với anh, nhưng bây giờ nó đột nhiên nhạt đi, chắc chắn là vì đã xảy ra chuyện gì đó…”
Nghĩ đến việc Trử Bắc Hạc trước hôm qua đã đi công tác một thời gian dài, không nhịn được lại hỏi,
“Trong khoảng thời gian này, anh đã làm gì?”
Trử Bắc Hạc: ……
“Không làm gì cả.”
Chỉ là tu bổ một chút vết nứt địa mạch.
Nhìn thấy Khương Tú Tú mặt mũi ngưng trọng, Trử Bắc Hạc chỉ nói,
“Đừng lo, anh không sao.”
Anh hiểu rõ, tình huống này chỉ là tạm thời.
Chỉ là những chuyện này, hiện tại anh vẫn chưa thể nói với cô.
“Anh thậm chí còn không nhìn thấy hào quang trên người mình, có chuyện gì không phải do anh nói.”
Cô cảm thấy Trử Bắc Hạc căn bản không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hào quang trên người anh dù có thể bảo vệ anh không bị quỷ tà xâm nhập, nhưng mặt khác lại thu hút quỷ tà một cách kỳ lạ.
Giống như ngọn lửa trong đêm tối, càng sáng, càng thu hút vô số bướm đêm lao vào.
Khi hào quang còn mạnh, không cần lo lắng, nhưng nếu hào quang yếu đi thì sao?
Khương Tú Tú trước đây chưa từng lo lắng cho sự an toàn của Trử Bắc Hạc, vì biết yêu tinh thông thường không thể động vào anh.
Nhưng cô không ngờ rằng, thứ này lại đột nhiên yếu đi!
Chẳng lẽ là do cô vặt quá nhiều?
Nghĩ đến khả năng này, Khương Tú Tú trong lòng lắc đầu.
Không thể nào, mỗi lần cô chỉ lấy vài hạt, chút hào quang đó so với người đại lão như anh chỉ là muối bỏ bể.
Nếu vì thế mà đột nhiên yếu đi, vậy hào quang này cũng quá không chịu đựng nổi.
Dù trong lòng phủ nhận vấn đề là do mình, nhưng Khương Tú Tú vẫn không khỏi có chút áy náy.
Nhỡ đâu thực sự là do cô thì sao?
Lùi một vạn bước, dù không hoàn toàn là do cô, nhưng cô cũng đã vặt qua rồi…
Trử Bắc Hạc thấy biểu cảm trên mặt cô càng lúc càng nghiêm túc, định nói gì đó để an ủi cô.
Nhưng thấy Khương Tú Tú dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc,
“Anh yên tâm, chuyện này em sẽ chịu trách nhiệm, trước đây anh đã giúp em nhiều như vậy, em sẽ không bỏ mặc anh đâu.”
Trử Bắc Hạc nghe vậy, lời an ủi đến miệng lập tức thu lại, ngược lại nhìn cô,
“Em định, chịu trách nhiệm thế nào?”
Giọng anh trầm khàn, mang theo một chút tò mò.
“Trước tiên tìm nguyên nhân. Sau đó tìm cách bổ sung hào quang cho anh.”
Khương Tú Tú nói, nhìn Trử Bắc Hạc, nghiêm túc nói,
“Trước đây em đoán hào quang trên người anh là do công đức kiếp trước, dù không biết công đức sao lại tự nhiên biến mất, nhưng đã biến mất thì tìm cách bù đắp lại.”
Cô nói,
“Sau này khi em nhận nhiệm vụ, anh đi cùng em, nếu có thể nhận được sự ban tặng công đức, chúng ta cùng nhau, những công đức đó cũng có thể chia cho anh.”
Trử Bắc Hạc vốn không để ý lắm đến lời cô muốn giúp anh bổ sung hào quang, nhưng nghe đến đây, lại không khỏi sững sờ.
Mắt hơi run, anh nhìn cô, đôi mắt đen dần sâu thẳm,
“Ý em là… em muốn chia công đức của em cho anh?”
“Đây là cách nhanh nhất.”
Khương Tú Tú gật đầu nghiêm túc,
“Đúng lúc sắp tới có đại hội Huyền Môn, học viện yêu cầu một số điểm nhiệm vụ, lúc đó em có thể dẫn anh theo, ngoài ra, anh cũng có thể thành lập một quỹ, quyên góp giúp đỡ…”
Những lời sau, Trử Bắc Hạc không nghe nữa.
Trước mắt anh, chỉ có hình ảnh cô nghiêm túc tính toán cho anh, giọng nói trong trẻo đó, như dòng suối chảy qua trái tim anh.
Tưởng chừng mát lạnh, nhưng lại ấm áp một cách kỳ lạ.
Không để cô nói hết, Trử Bắc Hạc đột nhiên đưa tay ra.
Lần đầu tiên chủ động, không vì bất kỳ lý do gì, ôm cô vào lòng.
Hào quang quanh người vốn đã nhạt đi bỗng mạnh lên, bao trọn lấy cô trong vòng tay anh.