Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 129: Cô gái muốn trở về nhà

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:51:22
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khác với màu sắc bình thường của bình luận, đó là màu vàng đặc trưng của tài khoản được xác minh chính thức, nổi bật giữa hàng loạt bình luận khác, tựa như một sự tồn tại cô độc.

[Học viện Đạo giáo Hải Thành]: Đặc biệt gửi tặng phần thưởng này để bày tỏ sự ủng hộ tuyệt đối dành cho tân sinh viên ưu tú Khương Tú Tú của chúng tôi, người đã quảng bá pháp học Đạo môn!

[Học viện Đạo giáo Hải Thành]: Xin lỗi vì việc xác minh chính thức đã tốn chút thời gian.

Khán giả trong livestream: ...

Bị chơi khăm thật rồi.

Đây không chỉ đơn thuần là một màn khoe mẽ.

[Tôi vừa được nhận vào Đại học Nam, vậy nên @Giáo viên Đại học Nam, phần thưởng "Vạn Lý Tinh Thần" của tôi đâu rồi?]

[@Đại học Hải Thành, các người nên chủ động gửi phần thưởng "Vạn Lý Tinh Thần" cho tôi, đừng bắt tôi quỳ xuống van xin!]

[Chắc các thầy cô chưa biết số phòng livestream của tôi, tôi sẽ đi để lại tin nhắn cho tài khoản chính thức của trường ngay!]

[Tôi không cần "Vạn Lý Tinh Thần", chỉ cần một bó "Yêu Hoa Lam" trị giá 999 thôi, xem tôi ngoan thế này, thầy cô sẽ gửi phần thưởng khi nào?]

[Nhỏ so không bằng con nhà người ta, lớn lên so vẫn không bằng trường của người ta...]

[Quả nhiên là thiên nữ được trời chọn, chưa nhập học đã được tài khoản chính thức cưng chiều.]

[Tôi thay mặt 29 tân sinh viên khác được nhận vào Học viện Đạo giáo phản đối!]

[Gợi ý thân thiện: Học viện Đạo giáo mỗi năm tuyển không quá 30 người, không có nghĩa là mỗi năm đều tuyển đúng 30 người.]

[Điều đó không quan trọng, quan trọng là nó muốn chiều tôi!]

Đạo diễn Trần không bỏ lỡ nội dung bình luận từ tài khoản chính thức của Học viện Đạo giáo. Nếu nói là trùng hợp, thì quả thực không giống.

Sự xuất hiện của Học viện Đạo giáo lúc này, giống như một lời đáp trả dành cho câu hỏi của Khương Tú Tú.

Trong lòng đạo diễn Trần chợt nảy ra một suy đoán kỳ lạ.

Có lẽ, người đã liên lạc với cấp trên để chương trình tiếp tục phát sóng không phải là gia tộc Cố ở kinh thành, cũng không phải gia tộc Khương ở Hải Thành, mà là... Học viện Đạo giáo?

Học viện có nền tảng chính thức của quốc gia này, năng lực đằng sau có lẽ còn lớn hơn những gì họ tưởng tượng.

Suy đoán này vừa nảy ra, đạo diễn Trần cảm thấy lòng mình như bốc cháy.

Nếu điều này là thật.

Chương trình của họ, có lẽ đã nhặt được bảo bối!

Ánh mắt đạo diễn Trần nhìn Khương Tú Tú trở nên vô cùng nồng nhiệt.

Đồng thời, ông cũng không quên ra lệnh cho MC qua tai nghe:

"Cứ để cô ấy nói."

Cô ấy muốn nói gì cũng được.

Dù sao cấp trên đã phát ngôn, cứ phát sóng hết!

Trâu Nam Bắc nhận được chỉ thị từ đạo diễn Trần, dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn nhanh chóng phản ứng, cười nói:

"Chương trình 'Linh Cảm', dùng linh cảm của bạn để giải đáp câu chuyện, bạn có thể yên tâm nói ra."

Khương Tú Tú nghe lời MC, hiểu rằng đạo diễn đã không có vấn đề gì, sau một chút cân nhắc, cô mới mở lời:

"Nói đơn giản, nơi này 50 năm trước là dinh thự của một nhà tư bản. Hồn ma ám ảnh quý ngài Quan chính là tiểu thư của gia đình đó."

Về câu chuyện của nữ hồn này, Khương Tú Tú biết rõ.

Cô ấy là bi kịch của thời đại đó.

Là con gái của một nhà tư bản, trong những năm 70, thành phần tư bản đồng nghĩa với việc bị coi là xấu.

Trước khi gia đình gặp biến, người cha đã linh cảm thấy điều không lành, để không liên lụy đến con cái, ông đặc biệt gả con gái cho một gia đình nông dân nghèo mà ông từng cứu giúp.

Nhà đó tuy nghèo, nhưng người con trai duy nhất trong nhà, nhờ sự hỗ trợ của cha cô, đã học hành đến tận cấp ba.

Giữa một đám người nông thôn mù chữ, chàng trai là một người hiếm hoi được học hành.

Dân làng đều cho rằng anh ta sẽ có tương lai, tin rằng anh ta có thể trở thành công chức, sống trong thành phốt, ăn lương nhà nước, cưới vợ thành thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-129-co-gai-muon-tro-ve-nha.html.]

Và anh ta thực sự đã cưới được vợ thành thị, nhưng lại là một cô vợ thành phần xấu.

Người cha đã chuẩn bị cho con gái một của hồi môn hậu hĩnh, gửi gắm đứa con yêu vào tay chàng trai.

Ông tưởng rằng với ân tình từng giúp đỡ gia đình này, cùng của hồi môn, con gái ông dù thành phần xấu vẫn có thể sống yên ổn trong làng.

Nhưng ông không ngờ, lòng người xa lạ hơn những gì ông tưởng.

Sau khi cô gái về nhà chồng, cô không nhận được sự yêu thích từ gia đình nhà trai.

Ngày thứ hai sau khi về nhà chồng, nhà chồng đã viện cớ giữ hộ của hồi môn, tước đoạt tất cả tiền bạc của cô.

Cô em gái của chàng trai, cũng bằng mọi lý do, lấy đi những bộ quần áo, giày dép đẹp đẽ trên người cô.

Cô gái từ một tiểu thư khuê các trong một đêm trở thành một kẻ đáng thương, ai cũng có thể chửi mắng, đánh đập.

Trong ngôi nhà đó, cô một mình phải lo việc nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, cắt cỏ, cho lợn ăn, chặt củi, trồng rau...

Và chàng trai, anh ta nhìn thấy tất cả, nhưng lại cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Từng được nhà tư bản hỗ trợ học hành, chàng trai không phải không biết ơn, nhưng khi hoàn cảnh hai bên thay đổi, sự biết ơn đó trở thành vết nhơ.

Một vết nhơ từng có liên hệ với tư bản.

Đặc biệt là khi đối phương dùng ân tình để đòi hỏi, ép con gái gả vào nhà họ.

Chàng trai dù cưới cô gái vì số tiền hồi môn lớn, nhưng luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này là một sự sỉ nhục.

Chỉ cần nhìn thấy cô gái, anh ta lại nhớ đến sự ban ơn từng nhận được từ gia đình cô.

Thêm vào đó, thành phần xấu của cô khiến tương lai vốn rạng rỡ của anh ta bị ảnh hưởng.

Anh ta tin chắc rằng mọi bất hạnh của mình đều do cưới phải người vợ thành phần xấu này.

Phiêu Vũ Miên Miên

Vì vậy, anh ta để mặc gia đình hành hạ cô gái.

Bắt cô làm trâu ngựa cho gia đình mình, khiến cô phải run rẩy, hèn mọn trước mặt anh ta.

Lại còn mỹ miều gọi đó là vì cô tốt.

Bởi vì thành phần xấu, cô sống khổ, người khác mới thấy thoải mái.

Cô gái thực sự đã tin vào điều đó.

Sau đó, cô mang thai đứa con của người đàn ông, tám tháng vẫn phải ra đồng làm việc, nhưng vì cãi lại em gái chồng một câu, bị cô ta xô ngã mạnh.

Đứa bé mất, cô bị băng huyết, vĩnh viễn không thể sinh con nữa.

Người đàn ông không những không an ủi, ngược lại còn trách móc cô, tuyên bố ly hôn.

Sau này cô mới biết, người đàn ông đã ngoại tình với một cô gái nhà máy trong thành, dù không có chuyện em gái chồng, gia đình họ cũng sẽ tìm cớ để ly hôn.

Trong cái lạnh cắt da của mùa đông, cô gái không một xu dính túi bị đuổi khỏi nhà.

Không nơi nào để đi, cô chỉ còn biết nghĩ đến ngôi nhà xưa của mình.

Cô nhớ lại những tháng ngày tuổi trẻ hạnh phúc, dù biết gia đình có lẽ không còn, vẫn kiên quyết muốn trở về.

Một mình, trong tiết trời lạnh giá, cô đi bộ hơn năm tiếng đồng hồ, từ nông thôn vào thành phố, nhưng ngay trước khi vào thành, cô đã gục ngã trên con đường vắng người.

Thân thể vốn đã suy nhược sau sinh, cộng thêm những năm tháng bị hành hạ, cơ thể cô đã kiệt quệ.

Có lẽ cũng vì biết mình không sống được bao lâu, cô mới nhất quyết muốn về nhà lần cuối.

Nhưng cô chưa kịp về đến nhà, đã ngã xuống trên đường, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Có lẽ vì nỗi ám ảnh quá sâu, dù thân xác đã chết, linh hồn vẫn hướng về nhà.

Hồn ma của cô trở về ngôi nhà xưa.

Nhưng nơi đó đã bị chiếm đóng.

Cô gái bất lực, chỉ có thể nhìn những người lạ chiếm đoạt ngôi nhà của mình.

Rồi ngôi nhà bị phá bỏ, xây mới, lại bị phá, lại xây, cho đến khi trở thành như ngày nay.

Cô vẫn đứng đó nhìn, dù biết nơi này không còn thuộc về mình, nhưng chưa bao giờ rời đi.

 

Loading...