Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 192: Khéo Thật, Hắn Cũng Nghĩ Như Vậy

Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:17:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Sơ Kiến đảo mắt một vòng. Từ lúc ở chỗ Tam Tông trở về, cô suy tính nát nước chuyện .

mua đất để canh tác, tất nhiên thể chọn đất trong nội thành Mộc Lan. Diện tích thì bé như cái lỗ mũi mà giá thì chắc chắn đắt cắt cổ.

Vốn dĩ cô nhắm trúng những mảnh đất màu mỡ phía Nam thành Mộc Lan, gần khu canh tác của Hoàng thất. Khí hậu ở đó ôn hòa, đất đai phì nhiêu, là địa hình Tam Tông quen thuộc, canh tác ở đó chắc chắn ít công to.

Quyền Dữ Huấn đắt khó mua như , cô lập tức đổi ý.

Cô ướm lời: "Vậy nếu là Rừng Dị Thú thì ? Chỉ một mảnh nhỏ ven rừng thôi, tầm mười héc-?"

Quyền Dữ Huấn thở dài:

"Vừa chẳng ? Rừng Dị Thú thuộc sở hữu quốc gia. Muốn mua đất ở đó, cô 'thu phục' cả bốn bên: Hoàng thất, Nội các, Quân đội và Nguyên Lão Viện. Cho dù chúng cách lo liệu ba bên , thì Hoàng thất tuyệt đối sẽ đồng ý."

Hạ Sơ Kiến từ bỏ ý định, vặn :

"Thật sự hết cách ? Chẳng lẽ ba bên đồng ý mà một Hoàng thất chịu thì cũng chịu c.h.ế.t ? Làm gì cái đạo lý ngang ngược thế?!"

Quyền Dữ Huấn chăm chú Hạ Sơ Kiến.

Cô gái xuất từ tầng lớp đáy cùng xã hội chẳng chút kính sợ nào đối với Hoàng quyền. Cái khí phách , ngay cả trong giới Tứ đại quý tộc như , cũng hiếm .

Thật là một quái nhân.

Quyền Dữ Huấn thầm cảm thán, giải thích:

"Cũng hẳn là qua loa như . Khi thiết lập chế độ quân chủ lập hiến, phần đất đai thuộc sở hữu của Hoàng thất cố định bản đồ. Hơn nữa, chấp niệm của Hoàng thất đối với đất đai... thứ thường thể hiểu ."

"Ồ? Có bản đồ ? Có bản đồ Rừng Dị Thú ?" Hạ Sơ Kiến tò mò.

Quyền Dữ Huấn suy nghĩ một chút mở quang não lượng tử, truy cập trang web mã hóa của Nguyên Lão Viện, tìm hiệp ước ký kết giữa vị Hoàng đế lập hiến đầu tiên với ba phe còn . Trong phần phụ lục đính kèm bản đồ.

Đây là bản đồ hiệu lực pháp lý, ngay cả Hoàng đế hiện tại cũng thể chối bỏ.

Quyền Dữ Huấn tìm khu vực thành Mộc Lan, phóng to lên màn hình ảo. Đây là bản đồ thực địa 3D thu nhỏ, đầy đủ tỉ lệ và tọa độ, trực quan.

Hắn chỉ cho cô xem: "Cô những vùng khoanh đỏ xem, đó là đất của Hoàng thất."

"Chính là khu canh tác phía Nam thành Mộc Lan đây, bộ chỗ đều là của họ..."

Hạ Sơ Kiến lướt qua, đúng là khu vực phía Nam. Hồi nhỏ cô từng theo trường dã ngoại ở đó, từng thấy những nô lệ Loại nhân kỳ dị việc. ngờ nó rộng đến thế! Vòng tròn đỏ bản đồ chiếm ít nhất một phần tư diện tích Quy Viễn Tinh!

Hành tinh của họ đúng là "hành tinh nông nghiệp" danh xứng với thực.

Hạ Sơ Kiến nhếch mép, còn tơ tưởng gì đến vùng đất màu mỡ phía Nam nữa. Cô chuyển hướng về phía Bắc thành Mộc Lan. Rừng Dị Thú, nơi nhóm Tam Tông đang ẩn náu.

Quyền Dữ Huấn thuyết minh:

"Vùng trong vòng tròn xanh lam là Rừng Dị Thú phía Bắc thành Mộc Lan, chiếm một phần mười Bắc bán cầu. Vòng tròn xám cùng là Bắc Cực, vùng đất c.h.ế.t, cũng thuộc một phần của rừng. Những chỗ khoanh xanh lam thuộc sở hữu quốc gia, do bốn bên cùng quản lý."

Hạ Sơ Kiến căng mắt từng tấc bản đồ thu nhỏ. Đột nhiên, như phát hiện điều gì, cô vội :

"Quyền thủ tịch, bản đồ thể phóng to hơn nữa ?"

Quyền Dữ Huấn gật đầu, phóng to tỉ lệ giúp cô.

"To nữa, to nữa, nữa ... Được !"

Tim Hạ Sơ Kiến đập thình thịch khi bản đồ chi tiết.

Chỉ khi phóng to đến mức , cô mới phát hiện : Giữa Rừng Dị Thú và thành Mộc Lan một dải đất hẹp và dài hề khoanh vòng tròn nào!

Nói cách khác, chỗ đó thuộc Hoàng thất, cũng trong khu vực "bốn bên cùng quản lý"!

Đó là đất vô chủ!

Và nếu cô nhầm, dải đất đó chính là nơi cô đang giấu chiếc phi thuyền. Tam Tông khai khẩn một mảnh nhỏ ở đó, dựng nhà kính và ngụy trang khéo léo. Mùa đông tuyết rơi dày đặc nên ai phát hiện . khi trời ấm lên, rừng săn b.ắ.n đông đúc, sớm muộn gì cũng lộ tẩy.

Hạ Sơ Kiến kiềm chế sự kích động, giả bộ dửng dưng chỉ tay đó:

"Chỗ đất trống thuộc Rừng Dị Thú đúng ?"

Quyền Dữ Huấn theo tay cô:

"Ừ, chỗ trong vòng xanh, tính là Rừng Dị Thú thuộc sở hữu quốc gia. xét về độ cao so với mực nước biển và địa lý, nó vẫn thuộc phạm vi của rừng."

Hạ Sơ Kiến bình tĩnh :

"Miễn là đất 'cùng quản lý' là . Vậy nó thuộc thành Mộc Lan ?"

Quyền Dữ Huấn đáp:

"Thành Mộc Lan quyền sở hữu, nhưng theo luật, vùng đất tiếp giáp thành phố sẽ tạm thời chịu sự quản lý hành chính của thành Mộc Lan cho đến khi chủ sở hữu."

"Vậy nếu mua đúng chỗ thì ..." Hạ Sơ Kiến chỉ dải đất hẹp dài trông như một lối mòn nhỏ kẹp giữa rừng và tường thành.

Quyền Dữ Huấn bật :

"Mua chỗ để gì? Trời thì rét căm căm, trồng trọt . Đất đai thì méo mó, diện tích bé, cây cối thú rừng đều nghèo nàn. Cô định xây sơn trang nghỉ dưỡng du lịch mùa hè ? —— ở Quy Viễn Tinh nhiều giàu đến thế..."

Nhìn thế nào thì đây cũng là một vụ đầu tư lỗ vốn.

Quyền Dữ Huấn thừa, nếu chỗ giá trị khai thác thì chiếm từ mấy ngàn năm . Chẳng thấy ngay cả Hoàng thất - những kẻ bao giờ chịu thiệt - cũng bỏ qua mảnh đất phế thải từ 500 năm ?

Tất nhiên, cũng hiểu với tài lực của Hạ Sơ Kiến, cô chỉ thể vươn tay tới những mảnh đất bỏ thế . Chứ đất ngon nghẻ một chút thì giá trời, cô mua nổi.

Hạ Sơ Kiến thầm bĩu môi. là tư duy quý tộc, chỉ ăn chơi hưởng lạc. Mình là dân đen chính hiệu, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mua đất trồng lương thực thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-192-kheo-that-han-cung-nghi-nhu-vay.html.]

Cô mỉm :

"Quyền thủ tịch, ngài cứ một câu xem mua ? Nếu , vay tiền ngài mua ngay bây giờ."

Quyền Dữ Huấn: "..."

Tự nhiên cảm giác cô nhóc coi như "đại gia ngốc nghếch" để đào mỏ.

đời , ai chiếm tiện nghi của Quyền Dữ Huấn cả.

Hắn cũng mỉm đáp: "Để hỏi giúp cô."

Hạ Sơ Kiến hiểu ý, chìa tay :

"Nếu Quyền thủ tịch giúp chốt mảnh đất , sẽ vệ sĩ miễn phí cho ngài mấy ngày tới, cho đến khi ngài rời khỏi thành Mộc Lan."

Quyền Dữ Huấn nhướng mày:

"... Không thu tiền ? Hào phóng ? Sao cứ dự cảm chẳng lành thế nhỉ."

"Quyền thủ tịch, cơ hội chiếm hời thì tranh thủ mà chiếm . Tiện nghi của Hạ Sơ Kiến , hiếm nào hưởng lắm đấy." Cô tỉnh bơ.

Quyền Dữ Huấn: "..."

Khéo thật, cũng đang nghĩ y như .

Hắn buồn hỏi : "Cô sợ 4 ngày nữa, bay thẳng về nhà, cô chẳng nhận cái gì ?"

Hạ Sơ Kiến lý sự: "Tất nhiên là ngài giúp lấy đất , mới vệ sĩ cho ngài chứ."

Quyền Dữ Huấn cô, thầm nghĩ đúng là " thấy thỏ thả chim ưng".

Được thôi, đằng nào cũng là chủ nợ lớn nhất, coi như để Hạ Sơ Kiến tên giữ đất hộ ...

Nghĩ thế, Quyền Dữ Huấn lập tức bảo thư ký liên hệ với chính quyền thành Mộc Lan.

Dù cơ quan hành chính đang nghỉ lễ, nhưng thư ký của chỉ cần xưng danh Quyền thị, bên lập tức xắn tay áo tăng ca nhiệt tình.

Hơn nữa, trong mắt , mảnh đất đó đúng là phế thải vô dụng. Đất canh tác , dù giá rẻ nhưng mua xong mỗi năm vẫn đóng thuế đất. Ai dở bỏ tiền nuôi cục nợ đó?

Nên khi thấy Quyền thị hỏi mua, họ chỉ nghĩ chắc nhà giàu ăn no rửng mỡ, tiền nhiều tiêu nên ném qua cửa sổ chơi.

Không tranh chấp lợi ích, thủ tục giải quyết nhanh như chớp.

Mười phút , khế đất với tọa độ rõ ràng gửi tới.

Trọn vẹn 10 héc-, giá chỉ 10 triệu tệ Bắc Thần.

Theo quy định, thuế đất mỗi năm là 1 vạn tệ. Sau 10 năm sẽ định giá đất và áp mức thuế mới.

Hạ Sơ Kiến xác nhận, ký tên, dùng tiền Quyền Dữ Huấn cho vay để thanh toán một .

Bên cũng lập tức gửi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất chính thức mang tên Hạ Sơ Kiến.

Chưa hết, vì luật sư của Quyền thị giao dịch, phía chính quyền bán cho Quyền thị một cái ân tình, nên lấy lý do "đất hoang vu vô chủ cần khai phá" để miễn thuế đất trong 20 năm cho mảnh đất .

Cầm tờ chứng nhận miễn thuế tay, Hạ Sơ Kiến sướng đến mức nhảy cẫng lên.

Quá tuyệt vời!

Từ nay còn lo đuổi nhóm Tam Tông, thím Trần và Oanh Oanh nữa! Đây là đất của cô, ngày mai cô sẽ thuê quây kín tường rào ngay!

Quyền Dữ Huấn dậy, :

"Chuyện đất đai xong , cô cũng nên giữ lời hứa chứ nhỉ? Bây giờ là 10 giờ sáng, chúng xuất phát luôn nhé?"

Hạ Sơ Kiến tranh thủ:

"Quyền thủ tịch, vệ sĩ miễn phí , ngài thể cho vay tiền lãi suất ?"

Hợp đồng vay tiền còn ký chính thức, Hạ Sơ Kiến bắt đầu mơ mộng hão huyền.

Quyền Dữ Huấn: "..."

đằng chân lân đằng đầu.

Hắn nở nụ ấm áp nhưng ánh mắt đầy thâm ý: "Còn tùy biểu hiện của cô."

Thư Sách

Hạ Sơ Kiến: "..."

Cuối cùng cũng cảm giác đá tấm sắt .

Biết đuối lý, cô ngượng ngùng : "Để lấy trang ."

"Cô thể dùng khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa 'Hủy Diệt Giả 1' của bên ."

Hạ Sơ Kiến lắc đầu: " vẫn thích dùng đồ của hơn, quen tay ."

Quyền Dữ Huấn định gì đó nhưng Hạ Sơ Kiến , đành thôi.

Trở về phòng ngủ, Hạ Sơ Kiến thấy Ngũ Phúc tỉnh. Thằng bé quấn chăn sấp giường, đang chơi đùa với chú cún Tứ Hỉ đất. Robot giúp việc Lục Thuận bên cạnh, trông hệt như một bà bảo mẫu tận tụy.

Hạ Sơ Kiến thuận miệng hỏi: "Lục Thuận, giặt xong quần áo ?"

Mắt robot Lục Thuận lóe lên ánh đỏ: "... Cô Hạ đang canh chừng đấy ạ."

"Lục Thuận, ngươi là robot giúp việc mà dám bắt chủ nhà việc nhà ? Ngươi chán robot đúng ?"

Hạ Sơ Kiến sa sầm mặt, xắn tay áo lên, định tháo vài cái linh kiện để "dạy dỗ" con robot giúp việc một bài học.

Loading...