Chưa đợi ông cụ Hứa kịp nghĩ thông suốt, An Thư Lạc   tiếp: "Vì , cháu nghi ngờ rằng bọn họ  hợp tác với  khác nên mới dám  tay hãm hại ông!"
Lời  dứt, ông cụ Hứa như  sét đánh ngang tai, bàng hoàng.
Phải , là con cháu , ông cụ Hứa hiểu  rõ tính nết bọn chúng. Làm  chúng  gan   việc ác độc đến thế? Hơn nữa, kế hoạch liên   bày  lớp lớp,    giống phong cách hành sự của chúng.
Nếu   do bọn chúng,  thì rốt cuộc là kẻ nào   ? — Đây mới chính là mấu chốt quan trọng nhất!
"Vân Kiêu, em nghĩ  nhất là chị nên tự lập môn hộ ." An Thư Lạc  thẳng  mắt Hứa Vân Kiêu, giọng điệu kiên định: "Nhà họ Hứa   còn đáng tin nữa . Sớm muộn gì cũng  kẻ khác nuốt chửng mà thôi. Chi bằng, chị sớm tính toán cho bản   thì hơn."
Nếu ông cụ Hứa vẫn cứ mềm lòng,  khác tự nhiên sẽ chẳng coi ông  gì. Ngay cả việc suýt  đầu độc đến c.h.ế.t mà ông còn chẳng để tâm,  thì ông còn quan tâm đến điều gì nữa đây?
Mèo Dịch Truyện
Đối với Hứa Phi Dương và những kẻ đồng lõa như ông , ngay cả việc g.i.ế.c bố ruột cũng  thể  tha thứ,  thì còn chuyện gì mà bọn chúng  dám ? Lần ,  khi bọn chúng còn dám đ.â.m thủng cả trời!
Lần  ông cụ Hứa may mắn thoát nạn, nhưng   e là sẽ  còn cơ hội như  nữa !
Người xưa  câu: "Quân tử    bức tường nghiêng". Còn ông cụ Hứa thì rõ ràng  nơi  hổ dữ rình rập mà vẫn cố tình bước  —  c.h.ế.t thì ai c.h.ế.t đây?
Với một   chủ gia tộc mà còn do dự, mềm yếu đến mức , đừng  là đưa nhà họ Hứa phát triển hơn, giữ  hiện trạng  là may mắn lắm !
Hứa Vân Kiêu hiểu rõ ý An Thư Lạc. Cô khẽ xoa cằm, gật đầu tán thành: "Em   lý, chị đúng là nên tự lo cho bản   !"
Sau đó, Hứa Vân Kiều  sang  ông cụ. Cô  mảy may bận tâm đến vẻ mặt khó coi của ông mà vẫn mỉm  : "Ông ơi, cứ thế . Ông  xử lý  chuyện   thì cứ , cháu sẽ  can dự nữa.  từ hôm nay trở , cháu sẽ   về căn nhà  . Đương nhiên, nếu ông  việc gì cần, cháu vẫn  thể hỗ trợ. Tuy nhiên, việc cháu  trở về   thì còn  tùy thuộc  tình hình thực tế."
An Thư Lạc lắc đầu: "Chị  về  gì chứ? Về  chị   đổi  gì ? Đừng để đến lúc  kéo xuống hố sâu mới hối hận  kịp!"
"Cũng đúng." Hứa Vân Kiều gật đầu, vô cùng đồng tình: "Tính mạng của chị vẫn quan trọng hơn. Chị  thể c.h.ế.t một cách lãng xẹt như  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-om-yeu-va-thien-kim-gia-gay-bao-toan-cau/chuong-241.html.]
Nghe hai cô cháu ăn ý tung hứng, vẻ mặt ông cụ Hứa  đổi liên tục, muôn vàn biểu cảm – thật sự vô cùng đặc sắc.
Ông cụ khẽ đập tay lên bàn, gằn giọng: "Hai đứa  cái gì ?! Ông  bảo là sẽ  xử lý bọn chúng lúc nào?!"
Ông cụ chỉ mềm lòng trong chốc lát thôi, chứ   thật sự ngu ngốc đến mức đó!
Hai  em Hứa Phi Dương vốn dĩ chẳng mấy thông minh,  mà còn gây  chuyện tày đình thế , rõ ràng là  kẻ   giật dây thao túng.
Ông cụ     để bao che, mà là vì thực tế  chứng minh – hai đứa đó đúng là đồ ăn hại vô dụng!
Nếu ông giao gia sản cho chúng, chỉ trong hai ngày    khác nuốt sạch  còn một mảnh!
Ông cụ  vất vả cả đời mới tạo dựng  cơ nghiệp đồ sộ ,   thể để nó tan thành mây khói như  chứ? Dù  chết, ông cũng c.h.ế.t  nhắm mắt!
Dù Hứa Vân Kiều  chuyện   chua cay, nhưng rõ ràng cô   là   năng lực thật sự! Ông cụ  giận cũng chẳng giải quyết  gì,  thể để cảm xúc nhất thời che lấp  lý trí của !
Huống chi,   từ khi nào Hứa Vân Kiều  quen    thiết như An Thư Lạc. Có  sự hỗ trợ như , tương lai của cô  quả thật  còn gì  nghi ngờ nữa!
Ông cụ nhanh chóng lấy  sự tỉnh táo, dứt khoát : "Yên tâm, chuyện   ông nhất định sẽ xử lý  thỏa, sẽ cho các cháu một lời giải thích rõ ràng và công bằng!"
Nói xong, ông cụ liền lập tức cầm điện thoại gọi .
Hai cô cháu    cùng  rời khỏi thư phòng.
Hứa Vân Kiều thực  cũng  hề quá quan tâm ông cụ sẽ xử lý  chuyện thế nào, bởi vì nếu kết quả  như cô  mong đợi, cô  sẽ  cách giải quyết riêng của !
(Hết chương)