Nam Nhiễm một lời, cứ gục bàn.
Tóc tai bù xù, trông như một nữ quỷ.
Ký chủ nhà phơi nắng yếu , bây giờ?
Tiểu Hắc Long im lặng một lúc lâu.
Sau đó bằng giọng non nớt:
[Ký chủ, là cô cửa hàng mua kem ăn ?]
Nam Nhiễm thấy đồ ăn, liền động đậy.
động xong, cô tiếp tục gục ở đó nhúc nhích.
“Không ăn.”
Tiểu Hắc Long cố gắng giải thích:
[Ký chủ, kem là...]
Lời còn xong, Nam Nhiễm một câu:
“Đừng ồn.”
Tiểu Hắc Long im bặt.
Cuối cùng, trong đầu Nam Nhiễm cũng yên tĩnh.
Nam Nhiễm cứ thế gục bàn ngủ hai tiết học.
Nguyên học giỏi, ngoan, giáo viên yêu thích.
Các giáo viên dạy liền mấy tiết thấy Nam Nhiễm cứ gục bàn, tưởng cô khỏe.
Nên phiền cô.
Nam Nhiễm ngủ một mạch đến trưa.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Mặt trời ngả về phía tây, một bóng râm che phủ lấy cô.
Nam Nhiễm, vẫn đang chìm trong giấc ngủ, mí mắt giật giật mở .
Khi cô mở mắt, trong lớp còn một bóng .
Cô ngửa đầu, mái tóc vung lên.
Ngả ghế.
Nhìn qua cửa sổ, thấy Bạc Phong ngang qua cửa sổ mặt cô.
Nam Nhiễm khựng .
Đôi mắt đang lim dim của cô, mở to hơn một chút.
Đây là thứ hai cô thấy .
ánh sáng vẫn hề giảm bớt.
Vẫn lấp lánh tỏa sáng.
Nam Nhiễm Bạc Phong.
Không là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng .
Tầm mắt của Bạc Phong lướt qua cô.
Rõ ràng, trong khoảnh khắc đối mặt, Bạc Phong nhớ phụ nữ là ai.
Cậu dừng bước.
Trên khuôn mặt vô cảm của , cuối cùng cũng xuất hiện sự đổi.
Cậu khẽ nhíu mày một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-9-ban-hoc-cau-dung-qua-lanh-lung-8.html.]
nhanh, khuôn mặt nữa khôi phục vẻ vô cảm.
Cậu xoay , tiếp tục về phía .
Cậu rời khỏi cửa sổ, liền thấy tiếng cửa sổ phía kéo xoèn xoẹt.
Tiếp theo, là tiếng chân đáp xuống đất.
Ánh mắt rực lửa đó, một nữa dán chặt .
Bạc Phong tiếp tục về phía , một đoạn khá xa.
Cái đuôi nhỏ phía , vẫn thể cắt bỏ .
Mãi cho đến khi, dừng bước.
Quay đầu cô.
Nam Nhiễm đút tay túi áo khoác, từng bước tới:
“Này, theo .”
Đồng chí Nam Nhiễm vẫn từ bỏ ý định.
Vẫn vác Bạc Phong về.
Bạc Phong trong bộ đồng phục cắt may tinh xảo, thẳng tắp.
Khuôn mặt với những đường nét sắc sảo như đẽo gọt, ánh mắt lạnh băng phụ nữ lười biếng đối diện.
“Thế nào?”
Giọng chút gợn sóng, buông hai chữ.
Tiểu Hắc Long thấy ký chủ nhà vẻ háo hức thử.
Rõ ràng là cướp về.
Nó lập tức lên tiếng:
[Ký chủ, ký chủ, lỡ như cô đánh hỏng Dạ Minh Châu thì ? Hay là, cô nghĩ cách nào văn minh hơn ?]
Nam Nhiễm , thấy cũng lý.
Cô lục lọi trong túi một lúc.
Ừm, bên trái là một phong thư màu hồng, bên là một chiếc thẻ ăn.
Cô một lúc, giơ chiếc thẻ ăn bên lên.
“ mời ăn cơm, theo nhé?”
Bạc Phong dời tầm mắt .
“Nhàm chán.”
Nói xong, tiếp tục về phía .
Cậu , Nam Nhiễm liền tiếp tục theo.
Mãi cho đến khi đến cửa phòng hội học sinh.
Cô thấy hai đàn ông mặc vest giày da đang ở cửa.
Trong tay họ xách một hộp cơm bằng sứ trắng.
Người đó lên tiếng:
“Thiếu gia.”
Nói , đưa hộp cơm đến mặt Bạc Phong.
Bạc Phong tiện tay lấy hộp cơm, phòng hội học sinh.
Cậu tiện tay đặt hộp cơm lên bàn.
Lấy tài liệu giá sách xuống, tìm kiếm thứ gì đó.