Nam Nhiễm tay chút nương tình.
Nàng vươn tay, nắm lấy chiếc sừng dài đầu ác long, dường như ý định bẻ gãy nó.
Ác long kinh hãi gào lên:
“GÀO!!!!”
Bị dọa sợ, nó gầm, lắc lư thể, lao thẳng xuống mặt đất.
Tiếng gầm của ác long kinh động chim muông trong rừng.
Hễ là sinh vật sống, tất cả đều vội vàng bỏ chạy.
Rầm!
Cuối cùng, con ác long vẫn cắm đầu xuống đất.
Chiếc sừng dài cắm sâu đất, con rồng giãy giụa một hồi lâu mặt đất mà vẫn rút .
Ác long co rúm đôi cánh .
“Hu hu hu, gào!!!!!”
Nó .
Ác long nhắm mắt , gào thảm thiết.
Nam Nhiễm đó, xem đến ngây .
Đây là ý gì?
Hệ thống bằng giọng non nớt:
【 Ký chủ, qua kiểm tra, con ác long sống hơn 100 năm. Trong thế giới loài rồng, 300 tuổi mới trưởng thành. Nói cách khác, con rồng vẫn còn là một đứa trẻ. 】
Nam Nhiễm đang lưng con rồng đen.
Nàng nhảy xuống khỏi nó.
Cúi đầu nó.
Liền thấy con rồng càng dữ hơn.
Tiếng gào càng to hơn.
Nàng duỗi tay, vỗ vỗ lên cánh nó:
“Nín .”
Ác long:
“Hu hu hu, gào gào gào!!!”
Tiếng ngày một lớn.
Chậc.
Nam Nhiễm khẽ nhíu mày, tiếng ồn cho mất kiên nhẫn.
Nàng nhấc chân, đá m.ô.n.g nó một cái:
“Cấm nữa, phiền c.h.ế.t !”
“Gào gào gào, u…”
Tiếng lập tức ngừng bặt.
So với việc dỗ dành nhẹ nhàng.
Quả nhiên, vẫn là cách đơn giản thô bạo hiệu quả hơn.
Nàng duỗi tay.
Nắm lấy đuôi của con rồng.
Lôi nó khỏi mặt đất.
Con ác long nhỏ bệt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-167-hon-hon-da-minh-chau-cua-ta-35.html.]
Đôi cánh cũng co .
Đôi mắt sưng húp, cứ chằm chằm chiếc khăn đen tay Nam Nhiễm.
Vốn dĩ, loài rồng.
Sinh mang vẻ hung thần ác sát.
Rất khó để đặt nó vị trí của nạn nhân.
Nào ngờ con ác long nhỏ với bộ dạng đáng thương, trông tội nghiệp chịu nổi.
Một một rồng, ngôn ngữ bất đồng, thể giao tiếp.
Đợi một lúc, thấy Nam Nhiễm ý định đưa chiếc khăn đen cho nó.
Ác long tức giận:
“Gào gào gào!!”
Nó sang Nam Nhiễm gầm rú một trận.
Nam Nhiễm bên cạnh vốn đang chút buồn ngủ.
Sắp ngủ gật .
Bị tiếng ồn cho tỉnh cả ngủ.
Một rồng một đối mặt.
Ác long tiếp tục gầm:
“Gào gào gào!!!”
Nam Nhiễm siết chặt nắm đấm, về phía ác long.
Mẹ kiếp, đúng là thiếu đòn mà.
Chỉ là, nắm đ.ấ.m giơ lên của nàng kịp hạ xuống.
Đã một bàn tay thon dài mạnh mẽ giữ .
Nàng ngẩng đầu lên, từ lúc nào, Tây Nặc xuất hiện bên cạnh.
Hắn kéo tay nàng, lôi về phía .
Hắn một áo đen, ánh trăng trong sáng bao phủ lấy .
Mái tóc buông xuống hai bên, là do ánh trăng vì lý do nào khác.
Luôn cảm thấy khi thấy Nam Nhiễm, khí chất lạnh lùng thờ ơ tan một chút.
Hắn nắm chặt nắm đ.ấ.m của nàng, cúi đầu nàng.
Đôi mắt chút gợn sóng nhuốm thêm một vài cảm xúc khác.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo từ từ mở :
“Làm gì ?”
Nam Nhiễm nhận tới, liền vươn ngón tay chỉ con rồng ngốc bên cạnh:
“Nó cứ ở đây gào mãi thôi. là thiếu dạy dỗ. Đánh cho nó một trận là ngoan ngay.”
Nói , nàng định qua đánh rồng.
Mà con Tiểu Hắc Long .
Sau khi thấy Tây Nặc, nó ngửi ngửi, mũi khịt khịt.
Ánh mắt lập tức sáng lên.
“Gào gào gào!!!”
Đôi cánh vốn co phía , một nữa dang , hùng hổ vây quanh Tây Nặc bay một vòng.
Cây cối bụi rậm xung quanh đều quạt ngã rạp về .
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Đôi chân to lớn giẫm mặt đất, thình thịch, mặt đất rung chuyển.
(Hết .)