Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 141: Thơm thơm Dạ Minh Châu của ta (9)

Cập nhật lúc: 2025-08-24 04:34:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô sững sờ.

Rồi liền thấy những viên Dạ Minh Châu phía , răng rắc răng rắc vỡ tan.

Tiểu Hắc Long mờ mịt:

【 Ký chủ, những viên Dạ Minh Châu để lâu quá, hỏng ?? 】

Cô ngẩng đầu, lông mày nhíu .

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Nhìn đàn ông mặc đồ đen Dạ Minh Châu đó.

“Ngươi ?”

Sắc mặt đàn ông bất kỳ đổi nào.

Tay nhấc lên.

Những viên Dạ Minh Châu bên cạnh cô đều hóa thành bụi, thổi tan.

Giây tiếp theo.

Nam Nhiễm lập tức từ mặt đất dậy.

dậy gì?

Đương nhiên là đánh c.h.ế.t tên đàn ông thối .

Hầu như là trong nháy mắt.

Móng tay Nam Nhiễm liền biến thành màu xanh lục đậm đặc biệt sắc bén.

Tốc độ cực nhanh xuất hiện mặt đàn ông.

Xoẹt.

Người đàn ông lùi một bước.

Vừa vặn tránh cú tấn công sắc bén .

đàn ông .

Trông vẻ cũng khó chịu với Nam Nhiễm.

Kết quả là.

Nam Nhiễm và ‘Dạ Minh Châu’ trong hầm đánh ······.

Tiểu Hắc Long mờ mịt.

Ký chủ đến để trộm Dạ Minh Châu ?

Sao đánh ?

Trong lúc đang suy nghĩ.

Bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng động:

“Mau, mau! Hầm trộm ! Mau!”

Cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Vẻ mặt đàn ông động.

Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Nam Nhiễm.

Thoáng chốc hai liền biến mất trong hầm.

Khi các binh lính xông hầm.

Ngoài vàng bạc kim cương vương vãi đất.

Không gì cả.

······

Cảnh tượng chợt lóe.

Vườn hoa cung điện hoàng gia.

Trong một khu rừng xanh tươi .

Người đàn ông mặc đồ đen, ánh trăng bao phủ.

Làm càng thêm cao quý thần bí.

Nam Nhiễm trong bóng tối, dựa một cây đại thụ.

Nhìn đàn ông mắt.

Nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-141-thom-thom-da-minh-chau-cua-ta-9.html.]

Cô chán nản, cuộn cuộn tóc .

“Ngươi tên gì?”

Người đàn ông gì.

Con ngươi đen láy Nam Nhiễm.

Như thấu cô.

Thời gian trôi qua lâu.

Lâu đến mức tưởng rằng sẽ bao giờ mở miệng chuyện nữa.

Đôi môi mỏng lạnh chậm rãi thốt hai chữ:

“Tây Nặc.”

Đầu Nam Nhiễm dựa cây đại thụ.

“Ồ.”

Anh từ trong tay áo, lấy một chiếc khăn màu đen.

Từng chút một lau tay.

Đợi lau xong.

Liền mở miệng một câu:

“Ngươi .”

Nam Nhiễm ngờ chủ động đề cập.

“Ngươi cũng tự hiểu đấy.”

Tây Nặc ngẩng đầu lên.

Đôi môi mỏng lạnh, chậm rãi thốt :

“Nhiều năm xuất thế, cũng giao nhân cũng hai chân.”

Biểu cảm Nam Nhiễm trở nên nghiêm túc.

“Ngươi mới là giao nhân, là mỹ nhân ngư chính tông.”

Tây Nặc , ánh mắt thoáng giật giật.

Như đang suy tư:

“Mỹ nhân ngư?”

“Ừ hử.”

“Xem ngươi đối với phận của , tồn tại sự hiểu lầm nghiêm trọng.”

Nam Nhiễm đối với giao nhân đương nhiên cũng hiểu .

Khi Tiểu Hắc kể cho cô chuyện cổ tích, tiện thể cũng đề cập đến hai câu.

Nghe giao nhân đó ăn thịt tươi, giọng chói tai như sấm sét, trời sinh tính táo bạo hiếu chiến.

Đó là cái quỷ gì ?

giao nhân.

Cô là nàng tiên cá xinh lương thiện độc nhất vô nhị thế giới.

Đồng chí Tiểu Hắc Long ký chủ của nó đang tự tẩy não cho .

Hơn nữa còn tẩy não thành công.

Nam Nhiễm ngẩng đầu.

Nhìn vầng trăng tròn bầu trời.

Lười biếng lên tiếng:

“Ngươi là một viên Dạ Minh Châu.

Tác dụng của ngươi chỉ là phát sáng phát sáng.”

Khi Tây Nặc lời của cô, sững sờ một chút:

“Dạ Minh Châu?”

Anh cụp mắt, liếc cơ thể .

Ra là, cô coi như một viên Dạ Minh Châu.

Khóe môi bỗng nhiên cong lên một đường cong nhạt.

Loading...