Nghe xong những lời đó, lẽ ai cũng sẽ cảm thấy vị Nguyễn tiểu thư đúng là hiểu thấu đại nghĩa, dịu dàng lương thiện. Quả nhiên là kịch bản " xanh" hàng ngàn hàng vạn kiểu, nhưng chỉ chiêu trò giả vờ yếu thế là vĩnh viễn bao giờ thời.
Giang Hoài Tuyết khẽ nhướng mắt: "Tiết học, đúng là lên; ký túc xá, cũng ở. hề vi phạm quy định, thủ tục đều theo quy trình bình thường, các cứ việc hỏi."
"Cô láo!" Sài Mẫn Mẫn lập tức phản bác, "Mấy học cô đều rời đột ngột, thể là thủ tục bình thường ? Hôm qua cô cũng lên lớp đúng ? Cố vấn học tập của các cô đang công tác bên ngoài, hôm qua còn chẳng mặt ở trường, cô thủ tục bình thường kiểu gì?"
Giang Hoài Tuyết như : "Ai bảo thủ tục qua chỗ cố vấn?"
Sài Mẫn Mẫn hùng hổ ép : "Vậy cô xem, cô thủ tục ở chỗ ai?"
"Hiệu trưởng."
"..."
Sài Mẫn Mẫn nghẹn họng, phản ứng đầu tiên của cô là: "Không đời nào!"
Hiệu trưởng đại học và hiệu trưởng tiểu học, trung học cùng một đẳng cấp. Những chút hiểu ở ngôi trường ai mà vị Hiệu trưởng đương nhiệm của Đại học Đế Kinh là nhân vật tầm cỡ thế nào. Không chỉ là một giáo sư danh tiếng lẫy lừng trong nước, kiêm nhiệm nhiều chức vụ, mà ngay cả cấp bậc chức vụ cũng khác biệt hẳn so với các hiệu trưởng thông thường.
Các đời hiệu trưởng cơ bản đều là cấp Thứ trưởng, chỉ riêng vị Hiệu trưởng thuộc cấp Bộ trưởng.
Giang Hoài Tuyết chỉ là một nữ sinh trẻ tuổi mới nhà họ Nguyễn đón về, đến Đế Kinh đầy một tháng, cô lấy cửa để quen Hiệu trưởng?
"Cô dối mà cũng chẳng thèm nháp !" Sài Mẫn Mẫn lạnh, "Cô Hiệu trưởng trường là nhân vật thế nào ? Mà dám lấy ông lá chắn?"
Giang Hoài Tuyết mở giao diện danh bạ điện thoại, thản nhiên : "Thì đúng là thật, là phiền vị Trưởng ban đây tự gọi điện hỏi thử xem ?"
Dưới cái của bao nhiêu , chiếc điện thoại của Giang Hoài Tuyết gọn trong những ngón tay trắng ngần như ngọc. Lúc , thế mà Nguyễn Như Mạn vẫn còn tâm trí để ý thấy chiếc điện thoại của Giang Hoài Tuyết hình như thuộc bất kỳ nhãn hiệu nổi tiếng nào thị trường.
Chiếc điện thoại đen tuyền, so với những dòng mỏng nhẹ thịnh hành hiện nay thì nó dày, nhưng ẩn hiện ánh sáng như ngọc thạch, trông giống như một món đồ đặt riêng.
Cả căn phòng im phăng phắc, Sài Mẫn Mẫn chằm chằm màn hình điện thoại của Giang Hoài Tuyết, nhất thời phản ứng kịp.
Giang Hoài Tuyết bụng nhắc nhở: "Cô gọi ?"
"Cô tưởng dám chắc?" Sài Mẫn Mẫn cứng, " chỉ sợ khi vạch trần lời dối của cô ngay tại trận, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây nữa!"
Giang Hoài Tuyết bật : "Đó là chuyện của , phiền cô lo lắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-88.html.]
Thấy bộ dạng bình tĩnh của cô, theo lý trí thì Sài Mẫn Mẫn gọi ngay cuộc điện thoại để bóc trần sự thật, nhưng thẳm sâu trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Thôi, thấy cô cứ lề mề thế , chẳng định kéo dài đến bao giờ." Giang Hoài Tuyết lười biếng thu điện thoại .
Dưới sự chứng kiến của , đầu ngón tay cô khẽ chạm danh bạ tên là "Hiệu trưởng Thạch".
"Tút…"
Điện thoại chỉ mới reo lên một tiếng, đầu dây bên bắt máy ngay lập tức. Giang Hoài Tuyết nhấn nút loa ngoài, một giọng trầm ấm, phong thái định vang lên.
"Alo, Hoài Tuyết , hôm nay bận ? Sao thời gian gọi cho thế ?"
"Chào Hiệu trưởng Thạch ạ, hiện tại em đang ở văn phòng Hội sinh viên khoa Tài chính, vài vấn đề cần phiền thầy giúp em rõ một chút."
Hiệu trưởng Thạch khựng một giây, ngay đó giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Có chuyện gì xảy ?"
Giang Hoài Tuyết : "Chuyện là thế , đó vài trong giờ học em xin phép rời trường, đều là nhắn tin trực tiếp cho thầy chứ qua cố vấn ai khác. Hiện tại bên Ban Quản lý sinh viên cho rằng em hành vi trốn học, yêu cầu em đưa chứng minh."
"Còn vấn đề chỗ ở, khi nhập học chúng trao đổi , em cư trú tại trường, dì quản lý ký túc xá cũng việc , nhưng vẻ phía Hội sinh viên rõ lắm."
Hiệu trưởng Thạch: "À, chuyện hả, em đang bật loa ngoài ?"
Giang Hoài Tuyết đáp: "Có ạ, thầy cứ ."
Hiệu trưởng Thạch hỏi: "Người phụ trách bên Ban Quản lý sinh viên đó ?"
Dù đối phương thấy, Sài Mẫn Mẫn vẫn theo bản năng thẳng dậy, trả lời: "Thưa Hiệu trưởng, em mặt ạ."
"Chào em, là Thạch Chấn Liêm." Hiệu trưởng Thạch ôn tồn nhưng mất sự uy nghiêm. "Trường hợp của em Giang Hoài Tuyết khá đặc biệt, thủ tục nhập học và các sắp xếp hoạt động trong trường của em đều do trực tiếp xử lý quy trình. Bao gồm cả việc xin nghỉ nội trú , đều nắm rõ, nên Hội sinh viên cần bận tâm ."
" là do quá bận rộn nên quên thông báo với bộ phận sinh viên của các khoa bên , xin vì gây rắc rối cho các em."
Vị Hiệu trưởng hề lên mặt bề , giọng điệu thể là cực kỳ gần gũi, nhận hết trách nhiệm về .
Sài Mẫn Mẫn còn thể gì nữa? Cô chẳng lời nào. Cô thậm chí còn thấy sợ hãi thái độ quá đỗi khiêm nhường của Hiệu trưởng, vội vàng đáp: "Không , ạ, là của em, do em tìm hiểu kỹ phiền thời gian của thầy, em xin ạ."