Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-02-13 15:59:24
Lượt xem: 95

Giang Hoài Tuyết dừng chân trên cầu thang, nghi hoặc quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”

 

Mẹ Nguyễn thoáng ngây người, sao bà ta lại cảm thấy dường như đã lâu không nhìn kỹ đứa con gái này. Cảm thấy càng ngày càng xinh đẹp hơn? Khi nhìn kỹ lại, làn da của cô quả thực mịn màng như ngọc, từng cử chỉ đều toát lên vẻ như thơ như họa.

 

Tuy đã sớm biết rằng Giang Hoài Tuyết sẽ càng ngày càng đẹp, nhưng bà ta không ngờ rằng lại nhanh chóng đến thế.

 

Mẹ Nguyễn tỉnh táo lại, nói: “Lần trước Mạn Mạn đặt may lễ phục, đặt thừa vài bộ, vừa rồi đã lấy về. Mẹ đã chọn cho con hai bộ đẹp, chắc Mạn Mạn đang ở phòng con đợi đấy, con vào thử đi.”

 

Nhận “lễ phục đặt thừa” của Nguyễn Như Mạn? Giang Hoài Tuyết nhướng mày: “Tôi biết rồi.”

 

Khi cô đẩy cửa bước vào phòng, quả nhiên thấy Nguyễn Như Mạn đang ngồi trên giường chơi điện thoại, thấy cô vào mà cũng không thèm ngẩng đầu, chẳng còn chút nào vẻ ngoan hiền trước mặt bố mẹ.

 

“Về rồi à? Quần áo ở trên giường đấy, thử xem đi.” Cô ta nói giọng hờ hững: “Đúng là đồ tôi mặc không đẹp, cho cô là phải.”

 

Lần trước bị Hoài Tuyết dọa cho một trận trên xe, Nguyễn Như Mạn quả thực đã bị ám ảnh, nhưng một thời gian không thấy có chuyện gì xảy ra, cô ta lại nghĩ có lẽ mình đã bị lừa. 

 

Nếu như Giang Hoài Tuyết thực sự có bản lĩnh thì sao nhịn được mà không trả thù cô ta chứ?

 

Chẳng lẽ không hận cô ta vì đã cướp đi thân phận và sự yêu thương của bố mẹ sao?

 

Nguyễn Như Mạn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy không có khả năng.

 

Sự việc lần trước càng khiến cô ta có cảm giác ngoài ý muốn.

 

Mấy ngày gần đây, Nguyễn Như Mạn gặp nhiều chuyện không may, thậm chí ngay cả bạn thân cô ta - tiểu thư nhà họ Mễ - cũng đột nhiên tránh mặt cô ta. Cô ta tự hỏi liệu đó có phải do Giang Hoài Tuyết gây ra không nhưng lại cười nhạo chính mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-40.html.]

 

Con người đôi khi gặp vận xui là bình thường. Giang Hoài Tuyết chắc là chỉ lợi dụng lúc cô ta xui xẻo mà bày ra mấy câu thuyết phục ngầm, khiến cô ta tự ám thị. Nghĩ vậy, Nguyễn Như Mạn bắt đầu khôi phục tự tin, khi gặp Hoài Tuyết cũng không cho cô một nét mặt tốt đẹp.

 

Giang Hoài Tuyết liếc mắt nhìn hộp lễ phục trên giường, nhạt nhẽo nói: “Không cần thử, mang đi đi. Tôi sẽ tự chuẩn bị quần áo.”

 

Nguyễn Như Mạn cười nhạt: “Không cần thử? Cô định mặc gì? Định mặc áo sơ mi và quần jeans đến dự tiệc sao?”

 

Cô ta mở hộp lễ phục, lấy ra một bộ đầm màu xanh đậm và một chiếc đầm xanh sọc kẻ một bên vai. Từ màu sắc đến kiểu dáng đều rất khó tả, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã thấy đây là thảm họa nên cố tình bảo mẹ Nguyễn chuyển sang cho Giang Hoài Tuyết mặc.

 

Cô ta nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh Giang Hoài Tuyết bị chê cười trong lễ đính hôn, tâm trạng liền thoải mái hơn hẳn. Cô ta cố tình khiêu khích nhìn Giang Hoài Tuyết, nửa thật nửa giả cười mỉa: “Ồ, suýt nữa quên mất, từ bé cô chỉ sống ở núi, chắc ngoài tivi, cô chưa thấy lễ phục bao giờ nhỉ?”

 

“Nói thật là có vài điều trên tivi không nói cho cô biết đâu. Chẳng hạn như bộ này…” Cô ta chỉ vào bộ đầm xanh đậm: “Cô có biết rằng nó phải buộc dây chéo sau lưng không? Tôi đã học cách buộc từ năm lên năm rồi đấy.”

 

“Bộ này do nhà thiết kế William Hughes làm, là nhà thiết kế rất được yêu thích trong giới thượng lưu ở Đế Kinh, thầy của ông ấy còn nổi tiếng trong nước và quốc tế cơ… Ôi mà nói chắc cô cũng không hiểu đâu.”

 

“Nói giá thôi vậy, bộ này trị giá mười chín vạn nhân dân tệ.” Nguyễn Như Mạn nhìn cô với ánh mắt thương hại: “Tôi biết chắc cô chưa bao giờ thấy nhiều tiền thế này, càng chưa từng thấy loại quần áo này, không sao, tôi sẽ dạy cô.”

 

Cô ta đưa lễ phục cho Giang Hoài Tuyết: “Này, cầm lấy mà thử đi.”

 

Giang Hoài Tuyết thấy thái độ của cô ta thật kỳ quặc, như thể ban ơn. “Tôi nhớ là vừa bước vào tôi đã nói không cần rồi, sao cô nói nhiều vậy? Cô là đầu ngựa vằn à?”

 

Nguyễn Như Mạn ngơ ngác: “Ý cô là gì?”

 

“Lắm chuyện.” Giang Hoài Tuyết đáp.

 

Loading...