Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 551: Cưới Chạy Bầu
Cập nhật lúc: 2025-11-05 07:31:52
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một năm .
Ánh nắng ban mai xuyên qua tán lá, rải xuống mái ngói một lớp sáng dịu dàng. Mùi hương đặc trưng của rừng sâu hòa trong làn gió sớm, mang theo ẩm mát lành, khiến chỉ hít thật sâu một để tận hưởng sự thanh khiết của núi rừng.
Căn biệt thự nhỏ ẩn trong màu xanh ngọc bích của cỏ cây, bao bọc bởi rừng trúc và hoa dại, yên tĩnh đến mức thể rõ tiếng chim hót, tiếng suối róc rách nơi xa. Ngôi nhà mang phong cách đồng quê giản dị, hòa một với thiên nhiên, chút phô trương.
Bên ngoài trông như một ngôi nhà gỗ lớn, những vân gỗ mộc mạc trải dài tường, toát lên vẻ tự nhiên, hoang sơ. thực , đó chỉ là lớp trang trí — vật liệu thật đều là vật liệu chống ẩm, chống mối mọt hiện đại, xử lý khéo léo để vẫn giữ nguyên cảm giác gần gũi của rừng núi.
Khung cửa và cửa sổ sơn màu gỗ nguyên bản, bệ cửa đặt vài bình hoa dại hái từ sườn núi, sắc vàng xen tím, như đủ để điểm chút sinh khí khung cảnh yên bình .
Một hàng rào gỗ cao ngang hông bao quanh sân nhỏ. Trên cánh cổng treo một chuỗi chuông gió bạc, gió khẽ lướt qua liền phát tiếng leng keng trong trẻo, tựa như tiếng suối vỗ đá.
lúc đó, trong rừng trúc cách đó xa, một sinh vật tròn tròn đen trắng bỗng lăn . Nó cuộn thành một quả bóng, lăn theo sườn dốc một cách thành thục, “bụp” một tiếng, dừng ngay hàng rào.
Một lúc , “quả bóng” khẽ cử động. Hai chân nhỏ cắm xuống đất, nó loạng choạng lên, để lộ một khuôn mặt tròn vo — một chú gấu trúc con.
Chú bám lấy hàng rào, chật vật chui qua khe, lạch bạch bò về phía cửa biệt thự.
Chưa kịp đến nơi, cửa nhà mở. Một đàn ông trung niên mặc áo vải thoải mái bước . Nhìn thấy cảnh tượng , ông nhịn thành tiếng, tiếng vang trong khí buổi sáng ấm áp sảng khoái.
“Lại là cháu , tiểu tử nghịch ngợm . Mẹ cháu ? Lần nào cũng lén lút chạy sang, lát nữa nó tới bắt cháu về cho xem. Lúc đ.á.n.h cũng cứu nhé!”
Nói thì , nhưng Ngụy Cảnh Hưng vẫn cúi xuống, dễ dàng bế chú gấu trúc nhỏ lên, đặt nó trong lòng như bế một đứa trẻ.
Lần cũng chính chú gấu trúc vượt qua rừng trúc, chạy thẳng đến sân nhà lăn lộn cả buổi. Đến khi Vệ Miên bước , nó lập tức chạy đến ôm chặt lấy chân cô, kêu eng eng đầy nũng nịu, ai kéo cũng chịu buông.
Kết quả, nửa ngày gấu trúc cùng một con khác mò đến. Nó “a a” kêu ngớt, như đang trách mắng con bỏ mà lời nào.
Gấu trúc con phạm , chỉ cụp tai một góc, dáng vẻ đáng thương hết sức.
Không nó còn gì khiến nó nổi giận, chỉ thấy gấu trúc vung tay “bốp bốp” hai cái, đ.á.n.h cho con một trận nhẹ dắt về.
Thế mà mới đầy ba ngày — chú gấu trúc nhỏ đến .
Nó chẳng quan tâm ai đang bế , đặt xuống là kêu “eng eng” đòi nhà, đôi chân mập ú ngừng đạp loạn, đôi mắt đen tròn lấp lánh đầy mong đợi.
Rõ ràng — nó tìm Vệ Miên.
Ngụy Cảnh Hưng thấy vẻ mặt nôn nóng của nó, nụ tắt hiện lên khuôn mặt. Ông nghiêng đầu gọi:
"Miên Miên, con gấu trúc sang !"
"Đến đây!"
Giọng trong trẻo của Vệ Miên vang lên từ lầu. Chỉ chốc lát , một bóng dáng màu trắng xuất hiện ban công tầng hai của căn biệt thự nhỏ. Cô khẽ nhún , mũi chân điểm nhẹ, ảnh lướt xuống sân như cánh én bay, động tác nhẹ nhàng mà lưu loát.
Gấu trúc con thấy Vệ Miên liền reo lên “eng eng”, ngay lập tức vùng khỏi vòng tay của Ngụy Cảnh Hưng, lăn tròn mấy vòng bò đến ôm chặt lấy chân cô, hai tay nhỏ bấu chặt chịu buông.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt đen tròn ánh lên vẻ ấm ức, miệng vẫn “eng eng” dứt, âm thanh càng lúc càng lớn hơn khi Vệ Miên xoa đầu nó.
Rõ ràng ý của nó là: “Cô mà xoa đầu thì sẽ kêu mãi đấy!”
Vệ Miên bất đắc dĩ, chỉ thể cúi xuống xoa đầu nó qua loa hai cái. chỉ thế thôi, gấu trúc con nheo mắt , vẻ mặt thỏa mãn vô cùng, như thể bộ cuộc đời gấu của nó rốt cuộc cũng thiện.
Ngụy Cảnh Hưng bên cạnh, với vẻ mặt nửa bất lực nửa tự hào, bận tâm việc con gái gấu trúc yêu thích hơn . Trong mắt ông, Miên Miên cái gì cũng , việc ai gặp cũng thích cô là điều hiển nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-551-cuoi-chay-bau.html.]
Hai đang đùa giỡn với gấu trúc trong sân, thì Trịnh Hạo chạy tới, thở hổn hển định than phiền vài câu. khi thấy gấu trúc con, ánh mắt lập tức sáng rực.
Cậu bỏ một câu: “Sư thúc, hai hẹn đến !” chẳng buồn chờ đáp, vội vàng chạy đến bên cạnh gấu trúc, cúi xuống sờ sờ cái đầu tròn xoe của nó.
Vệ Miên “ừ” một tiếng, dặn giấy trong biệt thự chuẩn .
Không lâu , hai bóng dáng — một cao một thấp — xuất hiện ở cuối con đường lát đá. Cả hai dùng tay quạt gió. Dù rừng cây rậm rạp che nắng, nhưng gió mát, khiến cả hai mồ hôi nhễ nhại, thở dốc.
“Lão Trương, nhiều Đại sư bản lĩnh như , ông cứ nhất định tìm một ở tận trong rừng núi thế !”
Triệu Nguyên than, giọng tràn đầy oán trách. Anh từng xem bói bao giờ, chỉ vì bạn học cũ tìm một vị Đại sư chuẩn nên mới theo xem thử cho .
Không ngờ vị Đại sư sống thật sự trong rừng sâu. Xe chỉ đến lưng chừng núi, đoạn đường còn chỉ là con đường đất hẹp quanh co, bộ gần nửa tiếng. Với một vốn ít vận động như , đây chẳng khác gì hành xác.
Lão Trương lau mồ hôi , “Chú họ giới thiệu đó. Nghe vị Đại sư xem cực kỳ chuẩn, hơn nữa ai cũng gặp . Phải hẹn đấy, đặt lịch từ hai tháng mới đó!”
Triệu Nguyên liền cảm thấy trong lòng dấy lên chút háo hức. Một mà hẹn tận hai tháng, chắc chắn tầm thường.
là tâm lý con — thứ nhiều khen, thì càng dễ tin là thật. Mà điều khiến khác chờ đợi, càng đáng giá hơn.
Đợi hai đến cuối con đường nhỏ, họ thấy một căn biệt thự nhỏ ẩn hiện ở lưng chừng núi. Khi rõ khuôn mặt của đàn ông trong sân, Triệu Nguyên kìm mà thốt lên “Á đù” trong lòng.
Ngụy Cảnh Hưng!
Hóa là Ngụy Cảnh Hưng!
Chẳng lẽ Đại sư chính là ông ? Thảo nào mấy năm nay ít thấy ông xuất hiện màn ảnh, ngờ ông chuyển nghề ư?
Vừa ngôi xem bói cho , cái nghề phụ thần kỳ ...
Triệu Nguyên nghĩ lung tung trong đầu, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc. Khi hai bước sân, thấy Lão Trương về phía cô gái trẻ ở bên .
Lần , Triệu Nguyên thật sự thể kiểm soát ánh mắt của nữa, cảm giác như chúng suýt chút nữa rơi khỏi hốc mắt.
Vệ Miên khẽ mỉm với hai , mời họ phòng tiếp khách . Ở đó hai chén nóng pha sẵn, hương lan tỏa, tan sự mệt mỏi và nóng bức hai , khiến lòng họ cũng dần tĩnh .
Triệu Nguyên nghĩ bạn học cũ lẽ những chuyện tiện để khác , nên dứt khoát bưng chén của ngoài tìm Đại Minh Tinh chuyện.
Lão Trương thổi nhẹ chén , nhấp một ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Lúc , mới sắp xếp ngôn ngữ từ từ mở lời:
“Chuyện là thế , Đại sư.
còn một cô em gái, em ruột cùng cha cùng , từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Năm ngoái, khi nghiệp đại học, nó bạn trai. Gia đình thấy nó cũng đến tuổi yêu đương nên quản.
mùa xuân năm nay, em gái đột nhiên thai.”
Nói đến việc em gái mang thai, Lão Trương bực bội gãi đầu, tiếp: “Gia đình chúng đương nhiên đồng ý chuyện nó cưới bầu, nên đưa nó đến bệnh viện phá thai.
ngờ khi khám gặp một cô họ. Bà là cái loa phóng thanh nổi tiếng khắp làng, về nhà liền truyền chuyện ngoài. Không còn cách nào khác, bố đành là em gái sắp kết hôn , gia đình đưa nó đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.”
Chuyện em gái m.a.n.g t.h.a.i chắc chắn thể giấu , chỉ thể nhanh chóng sắp xếp cho nó kết hôn, tránh để hàng xóm láng giềng quá khó .
vì em gái cưới chạy bầu, Lão Trương luôn cảm thấy bất an trong lòng.