Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 549: Trong Ngươi Có Ta, Trong Ta Có Ngươi

Cập nhật lúc: 2025-11-05 07:08:20
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vệ Miên mỉm khẽ, tập trung tinh thần về một hướng khác.

 

Dưới một tảng đá hình bầu dục, một cây cỏ nhỏ bé kiên cường đang nhú lên từ mặt đất. Cảm nhận sức nặng đè lên , nó hề nản lòng mà cố gắng thích nghi với sự tồn tại của tảng đá, uốn cong , vươn cành lá từ phía bên . Khoảnh khắc chạm ánh nắng mặt trời, những chiếc lá nhỏ run rẩy, càng nỗ lực vươn cao hơn nữa.

 

Dù cách xa như , Vệ Miên dường như thấy tiếng cây cỏ đang lớn lên. Âm thanh tràn đầy sức sống khiến bất kỳ ai thấy cũng đều xúc động sâu sắc.

 

...

 

Vệ Miên khoanh chân đỉnh núi, từ từ nhắm mắt . Lương Hạo Nhiên ở cách đó xa, lờ mờ cảm nhận rằng Sư phụ đang bước một trạng thái kỳ diệu.

 

Cô dường như hòa những ngọn núi, trong ngươi , trong ngươi, còn phân biệt.

 

Lương Hạo Nhiên thể diễn tả rõ cảm giác là gì, nhưng luôn cảm thấy đó là một điều , nên quấy rầy. Cậu chỉ lặng lẽ mây mù vờn quanh phía xa, tâm trí dần trống rỗng.

 

Đến khi hồn, về phía Sư phụ một nữa, bỗng phát hiện điều gì đó khác lạ.

 

Làn da của Sư phụ đang thanh lọc với tốc độ thể thấy bằng mắt thường. Da cô vốn trắng ngần như ngọc, mịn màng tì vết, nhưng lúc càng trở nên trắng trẻo và trong suốt hơn, như làn da của trẻ sơ sinh.

 

Lương Hạo Nhiên cảm thấy dường như ảo giác. Có một làn khí xám mờ từ từ thẩm thấu khỏi cơ thể Sư phụ, bám da, gió núi thổi bay, hóa thành những hạt bụi nhỏ tan biến trong trung.

 

Khi lớp khí xám biến mất, làn da của Sư phụ trở nên trong suốt hơn, tỏa ánh sáng mờ óng ánh.

 

Cô lặng lẽ khoanh chân đỉnh núi, rủ mắt , trông như một Cửu Thiên Huyền Nữ cao cao tại thượng, khiến dám tới gần.

 

Mãi đến sáng hôm , Vệ Miên mới tỉnh . Khi mở mắt , thấy Lương Hạo Nhiên vẫn ở bên cạnh, cô khẽ mỉm .

 

“Sao con vẫn ?”

 

Sư phụ vẫn là Sư phụ đó, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt , nhưng Lương Hạo Nhiên cảm thấy điều gì đó khác biệt.

 

“Con canh pháp cho Sư phụ.”

 

Vệ Miên chỉ , giọng cô dịu dàng:

“Tiểu Hắc, con nhớ kiếp của ?”

 

Lương Hạo Nhiên ngẩng đầu cô. Đây đầu tiên Sư phụ nhắc đến kiếp . Đôi mắt đen láy của hề d.a.o động, vẫn là câu trả lời như :

 

“Sư phụ, con từng nhớ đến kiếp nào cả.”

 

Vệ Miên gì, cô cũng Lương Hạo Nhiên nữa, chỉ lặng lẽ chuyển ánh mắt về phía những ngọn núi chìm trong mây mù, im lặng lên tiếng.

 

“Sư thúc!”

 

“Sư thúc!”

 

Giọng Trịnh Hạo vang lên từ xa. Vệ Miên đầu , thấy bé thở hổn hển chạy đến, phịch xuống bên cạnh cô.

 

“Sư thúc, gì ở đây ? Con tìm cả buổi sáng !”

 

Trịnh Hạo nhăn nhó than vãn. Hai leo lên đỉnh núi mà gọi cùng, dù hôm qua chỉ ngủ sớm một chút.

 

Nói là “một chút”, nhưng thật là sớm hơn nhiều. Hôm qua đến bảy giờ tối, Trịnh Hạo buồn ngủ rũ rượi, tìm chỗ nghỉ là lập tức chui lều ngủ luôn.

 

Vệ Miên ngẩng đầu trời, đại khái cũng lúc là mấy giờ. Cô dứt khoát dậy, phủi quần áo xuống núi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-549-trong-nguoi-co-ta-trong-ta-co-nguoi.html.]

Trịnh Hạo lải nhải theo . Khi đỉnh núi chỉ còn một Lương Hạo Nhiên, khóe miệng vốn đang căng thẳng của cuối cùng cũng thả lỏng.

 

Một lúc lâu , trong gió vang lên một tiếng thở dài mơ hồ.

 

“...Nhớ... chi bằng đừng nhớ...”

 

Trước Tết, Vệ Miên vẫn ở trong núi. Cô dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Ngụy Cảnh Hưng một cuộc.

 

Ngụy Cảnh Hưng năm nay Vệ Miên về nhà ăn Tết, ông dặn cô tự giữ gìn sức khỏe. Trong hai ngày tới, ông sẽ cho gửi một xe thực phẩm và thiết dã ngoại cần thiết đến, bảo Vệ Miên liên hệ với Cục Kỹ Thuật để nhận hàng.

 

“Không cần , bên cháu thiếu thứ gì, cấp chuẩn đầy đủ.”

 

Sau khi Vệ Miên từ chối, Ngụy Cảnh Hưng cũng nhắc nữa. Ông chuyện với cô vài câu như thường lệ, kể đôi chút về tình hình gần đây.

 

Sau khi cúp máy, nụ mặt ông dần biến mất. Ông trầm ngâm thật lâu mới dậy lên lầu.

 

Trợ lý Lưu thấy, chỉ thở dài. Ông chủ chuẩn nhiều thứ, giờ thể gửi , trong lòng chắc chắn sẽ thấy buồn.

 

Vệ Miên hề nhận tâm trạng bất của Ngụy Cảnh Hưng. Cô vẫn tiếp tục bước , gần như đặt chân đến từng tấc đất của dãy núi Tần Lĩnh.

 

Linh khí trong núi dồi dào, ở đây họ từng gặp cả động vật tu hành. Vệ Miên tận mắt thấy một con trăn khổng lồ to bằng thùng nước, chỉ nhỏ hơn con hắc giao mà cô từng thấy đây một chút, ít nhất cũng tu luyện hơn nghìn năm.

 

Con vật đó linh tính, khi thấy họ thậm chí còn gật đầu, mới trườn sâu hơn trong núi.

 

Năm nay là một năm thu hoạch lớn đối với Trịnh Hạo và Lương Hạo Nhiên. Hai trông điềm tĩnh hơn nhiều, thực lực cũng tiến bộ vượt bậc.

 

Khoảng thời gian , Sở Chính cũng đến một . Khi thấy , ông đ.á.n.h giá từ đầu đến chân, kinh ngạc cảm thấy hợp lý. Với tư chất của ba , việc thực lực tăng tiến là điều tất nhiên.

 

Ông thậm chí còn theo đoàn của Vệ Miên ở trong núi hơn nửa năm. Mỗi ngày thấy những trẻ tuổi đầy sức sống, ông cảm thấy bản cũng như trẻ .

 

Mùa xuân năm , khi ngọn núi tiểu long mạch từng đào hố móng, sự phục hồi của linh phù, nơi mọc lên t.h.ả.m thực vật rậm rạp, phủ một màu xanh tươi, còn dấu vết nào của sự tàn phá một năm .

 

Tạ Thận cảm nhận kỹ lưỡng ngọn núi, thậm chí còn thấy sinh khí nơi đây dồi dào hơn cả .

 

Những nơi Vệ Miên qua đều đổi lớn. Nhiều dãy núi vốn địa khí yếu ớt, sinh khí cạn kiệt, khi cô qua, cây cỏ bừng lên sức sống mới, xanh tươi mơn mởn.

 

Tháng Năm, núi Thái Bạch đổ một trận tuyết lớn. Một cây non mới mọc suýt đông c.h.ế.t, nhưng nhờ sinh khí trong núi ngày càng đậm đặc, tất cả đều kiên cường sống sót.

 

Tạ Thận chỉ cảm thấy đây là kỳ cảnh nhân gian. Mỗi thấy Vệ Miên đỉnh núi, tà áo tung bay, luôn cảm giác như đang thấy tiên nhân.

 

Vệ Miên còn chọn một khu đất trong núi để xây nhà. Không hẳn là ở quá sâu, giao thông tạm xem là thuận tiện, quan trọng nhất là nơi đó thích hợp cho việc tu luyện, cả về sinh khí lẫn linh khí.

 

Cô dự định sẽ thường xuyên đến đây ở, thậm chí thể sẽ định cư lâu dài.

 

Khi cô ý tưởng với của Cục Kỹ Thuật, bên đó lập tức bày tỏ sẽ giúp đỡ điều phối. Ngày hôm , giấy phép phê duyệt gửi đến tay Vệ Miên. Thậm chí, sợ cô đổi ý, họ còn cho cả đội thi công cùng.

 

Tạ Thận rằng lãnh đạo căn dặn, bộ nhân công và vật liệu xây dựng nhà đều do chính quyền chi trả, tuyệt đối để Vệ Miên lo lắng điều gì.

 

Cách của họ đương nhiên lý do.

 

Và lý do lớn nhất chính là thực lực của Vệ Miên. Suốt một năm qua, những cống hiến của cô đối với long mạch và dãy núi là điều ai cũng thấy rõ. Có như cô trông coi long mạch, họ sẵn sàng trả mức đãi ngộ cực cao để mời cô.

 

những đại sư chân chính như hiếm, hơn nữa họ cũng chẳng màng đến tiền bạc.

 

Vệ Miên chủ động xây nhà ở đây, dù chỉ là tiện thể trông nom một chút, cũng là điều mà họ cầu còn .

 

 

Loading...