Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 415: Con Trai Hiếu Thuận Mẹ
Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:05:46
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đứa bé còn nhỏ, cô bé thể diễn tả rõ cảm giác lúc là thế nào, nhưng nỗi sợ hãi và kinh hoàng , chắc chắn sẽ còn ám ảnh cô bé trong một thời gian dài.
Vệ Miên kiểm tra tình trạng của đứa trẻ, thấy khi giày vò như hồn vía vẫn định. Cô liền ngưng tụ một luồng linh khí trong lòng bàn tay, đ.á.n.h nhẹ đỉnh đầu Hân Hân.
Hân Hân chỉ cảm thấy một luồng ấm áp từ nơi chị gái xinh chạm truyền khắp cơ thể. Cảm giác mệt mỏi, đến mức cổ tay cũng thể nhấc nổi đây, dần dần biến mất.
"Trong thời gian tới, thường xuyên đưa con bé ngoài phơi nắng buổi trưa, nhưng buổi tối đừng để nó ngoài. Tốt nhất là đừng rời xa , một hai tháng nữa sẽ thôi."
Vợ chồng cô rối rít cảm ơn Vệ Miên.
Sau khi về, Giang Dao định trở Thanh Bình, nhưng Vệ Miên chuyện vẫn kết thúc, bảo cô đừng vội .
Tối hôm đó, bà dì hai của Giang Dao ở cổng mắng c.h.ử.i liên tục hơn một giờ. Bà cụ từ thời trẻ nổi tiếng là dễ chọc, cháu gái cố của hại, thể chịu im lặng .
Thậm chí, bà còn c.h.ử.i rủa đến cả mười tám đời tổ tông của đối phương.
Vệ Miên hề bận tâm, thậm chí còn bưng bát cơm ở cổng xem bà cụ chửi, bên cạnh cô còn ít cùng xem.
Dù cũng c.h.ử.i , coi như xem náo nhiệt.
Cả đêm yên bình — ừm, ít nhất là bề mặt thì .
Sáng hôm , khi ống khói của hầu hết các nhà trong thôn bắt đầu bốc khói, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp thôn Thanh Giang.
Ánh mắt Vệ Miên sáng lên. Đến !
Cô nhanh chóng mặc quần áo, kéo Giang Dao chạy về hướng phát tiếng hét.
Không ít trong thôn cũng hành động giống cô, chẳng mấy chốc tập trung cửa một ngôi nhà.
Giang Dao nơi quen thuộc , khẽ : “Đây là nhà cả của ông dì hai chị.”
Mối quan hệ vẻ rối rắm, nhưng thật chính là nhà trai ruột của dượng hai — chồng dì hai của Giang Dao.
Vì đều sống trong cùng một làng, nhà nào cũng con cái gần bằng tuổi , hồi nhỏ Giang Dao thường đến đây chơi.
Cô xích gần, nhanh rõ chuyện đang xảy từ những dân đang vây quanh.
Bà cụ Quan qua đời đêm qua.
Bà cụ Quan , Giang Dao ấn tượng sâu sắc. Bà là sống thọ nổi tiếng trong vùng, năm nay 109 tuổi, chỉ còn nửa năm nữa là tròn một trăm mười tuổi, mà giờ c.h.ế.t, hơn nữa là c.h.ế.t trong giấc ngủ — thực sự quá đột ngột.
Bà cụ sống lâu như nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, mắt hoa, tai điếc, thích hút thuốc, uống rượu, mà sức khỏe đặc biệt . Mỗi bữa ăn chẳng khác gì một lao động khỏe mạnh, nhanh nhẹn, thậm chí còn thể tự chăm sóc con trai liệt của .
Mấy năm bà cụ vẫn còn tự lên núi hái nấm, chỉ là nhà cho nữa. Không còn cách nào, bà đành mỗi ngày sang nhà con trai ở, đôi khi đợi ngủ cây đại thụ ở đầu làng trò chuyện với mấy cùng tuổi.
Ngay cả tối hôm qua, bà cụ cũng chẳng biểu hiện gì bất thường. Bà ăn hai bát cơm như thường lệ, tiêu hóa xong ngủ.
Thế nhưng sáng nay, khi con dâu chuẩn gọi bà dậy, phát hiện bà còn thở.
Điều đáng sợ nhất là sắc mặt bà cụ tím tái, hai tay siết chặt lấy cổ , trông như chính bóp cổ c.h.ế.t. Người nhà họ Quan khó khăn mới gỡ tay bà khỏi cổ.
Không thể để khác thấy, nếu họ sẽ bắt đầu đoán già đoán non.
Vệ Miên cũng theo những hiếu kỳ trong nhà xem tình hình của bà cụ. Nhìn cung Mệnh của bà, cô nhận nhiều nhất chỉ thể sống đến bảy mươi tuổi.
hiện giờ bà cụ sống đến 109 tuổi — 39 năm dư là từ mà ?
Kết hợp với tình trạng bất thường của Hân Hân ngày hôm qua, đáp án quá rõ ràng: lấy trộm tuổi thọ của khác.
Rất nhanh đó, linh đường của bà cụ dựng lên. Hầu hết dân trong làng đều là con cháu nhỏ tuổi của bà, chính bà trông nom từ nhỏ nên ai cũng đến giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-415-con-trai-hieu-thuan-me.html.]
Ngay cả của Giang Dao cũng tới phụ việc.
Vệ Miên và Giang Dao xem xong cảnh náo nhiệt liền về ăn cơm, trong nhà chỉ còn bà ngoại của Giang Dao.
"Bà ngoại Giang, cháu hỏi, bà còn nhớ trong mấy chục năm nay, nhà nào từng đứa bé may qua đời khi còn nhỏ ? Ừm... nhất là trong vòng bốn mươi năm trở đây."
Vệ Miên hỏi với vẻ mặt tự nhiên, như thể chỉ đang trò chuyện vu vơ. bà cụ là từng trải, ánh mắt tinh tường, bà cô một lúc lâu mới khẽ gật gù, giọng do dự khi hồi tưởng .
"Con ... hình như đúng là khá nhiều đứa như thế."
Bà cụ cầm cái gậy cời lửa, từ từ gạt gạt nền đất, cố gắng nhớ những trẻ tuổi c.h.ế.t trong những năm qua.
"Khoảng năm, sáu năm , thằng Tiểu Lượng nhà ông Nhị Trụ chơi thì rơi xuống sông c.h.ế.t đuối."
Bà dừng một chút, giọng trầm xuống.
"Nói cũng lạ, thằng bé đó từ nhỏ sợ nước, chẳng bao giờ dám đến gần bờ sông. Hôm đó hiểu như trúng tà, cứ nằng nặc đòi sông chơi, ai gọi cũng , bao lâu thì c.h.ế.t đuối. Thím Nhị Trụ đến mức đôi mắt gần như mù luôn."
"Sớm hơn chút nữa, chắc là thằng con thứ ba nhà ông Đại Vĩ, cũng hơn mười năm , xe tải lớn đ.â.m c.h.ế.t ngay đầu làng. Không ai hiểu nó nghiến bánh xe, c.h.ế.t tại chỗ."
"Còn con bé Đại Ni nhà thím Kim Liên, té một cái là tắt thở ngay tại chỗ."
Bà cụ càng , giọng càng yếu dần. Cuối cùng, chính bà cũng nổi nữa. Bàn tay cầm gậy cời lửa run run.
Giang Dao thấy liền vội vàng nắm lấy tay bà, khẽ :
"Bà ngoại, bà đừng nữa."
Bà cụ mấp máy môi hồi lâu, trong mắt ngấn lệ. Một lúc lâu , bà mới dần bình tĩnh .
“Cô bé , con nhắc bà mới nhớ ,” bà cụ , giọng khàn khàn, “bà thấy trong làng cứ cách năm, sáu năm một đứa bé mất mạng. Toàn là trẻ con cả, đứa còn kịp cai sữa nữa! Mà về mất sớm nhất... lẽ là thằng út nhà bà.”
Nói đến đây, nước mắt bà cụ đột nhiên trào .
Thằng út của bà, là đứa bà liều mạng sinh , bình thường ngoan ngoãn, hiếu thảo nhất, mà đột ngột như thế.
Nếu vì còn những đứa con khác bên cạnh, lẽ bà chịu nổi. Cho dù gục ngã, bà cũng buộc gắng gượng, vì bà còn bốn đứa con khác, thể để chúng trở thành những đứa trẻ mồ côi .
Bà cụ lấy khăn tay lau nước mắt, khẽ thở dài:
“Cô bé , con xem, điều ác thực sự gặp quả báo ?”
Vệ Miên tướng mạo của bà cụ, trong lòng hiểu rõ, nét mặt cô trở nên nghiêm nghị.
“Bà ngoại Giang yên tâm,” cô , giọng bình thản mà chắc chắn, “ điều ác nhất định sẽ gặp quả báo. Dù lúc đó báo, nhưng khi bà xuống Địa Phủ, Diêm Vương cũng sẽ để yên. Những tội ác bà gây , thể giấu trời giấu đất, nhưng tuyệt đối thể giấu Sổ Sinh Tử.”
Cô ngừng một chút, giọng dịu :
“Hơn nữa, bà và con út của bà còn duyên con thêm một kiếp nữa. Khi đó, vẫn sẽ hiếu thuận với bà, bù đắp cả phần của kiếp .”
Bà cụ , nước mắt thể kìm nén nữa, lập tức ôm mặt òa .
Thằng út của bà — đứa con trai nhỏ tuổi nhưng đặc biệt hiếu thảo — kịp hưởng chút phúc nào sớm rời xa cõi đời.
Cậu bé gầy gò, thấy khỏe liền lén lút tự cầm dây thừng và d.a.o rựa lên núi đốn củi.
Rõ ràng hình còn cao bằng cành cây, mà thể mang về một bó củi lớn. Khuôn mặt và đôi tay đầy vết trầy xước, nhưng vẫn nở nụ rạng rỡ với bà.
“Mẹ ơi, khỏe, những việc cứ để con lo. Con trai sẽ hiếu thuận với !”