Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 204: Mềm lòng không chịu được
Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:35:56
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao tự nhiên con hỏi ? Con ở chung với chú bao lâu , chẳng con cũng rõ chú Trương là thế nào ? Căn phòng của con, chú còn chuẩn hai tháng đấy!”
Tiêu Tiêu kịp thêm gì thì tiếp lời, giọng đầy tự hào:
“Hơn nữa, dạo chú Trương còn bận rộn lo việc cho con. Chờ khi trường con tất thủ tục, chú sẽ sắp xếp cho con tòa án thực tập. Bên đó đang cần nhập dữ liệu, con thể quen vài ngày. Còn kỳ thi công chức, chú cũng đăng ký cho con một lớp ôn luyện . Đến lúc thi ở Thanh Bình, chú Trương quen , giúp vài câu là thôi. Thi tòa án, gần như chắc chắn đấy!”
Cảnh Tú Dung vẫn luyên thuyên ngớt. Về điểm , bà thật lòng ơn Trương Hiểm Phong — chỉ giúp bà giải quyết rắc rối, mà còn quan tâm đến con gái. Ra ngoài ai mà chẳng khen bà là may mắn.
Nếu là Tiêu Tiêu của vài ngày , cô sẽ nghĩ cuộc sống như cũng . bây giờ, cô còn nghĩ thế nữa.
Nếu thi đỗ ở tòa án Thanh Bình, Trương Hiểm Phong chắc chắn sẽ yêu cầu cô ở nhà. Huống hồ, nhận ơn thì khó tránh khỏi chịu lép vế. Nếu công việc của cô do chính Trương Hiểm Phong sắp xếp, chẳng hành động của cô ở cơ quan đều sẽ trong tầm kiểm soát của chú ?
Chú chỉ can thiệp cuộc sống của cô, mà còn xen cả công việc. Nghĩ thôi cũng khiến Tiêu Tiêu cảm thấy nghẹt thở.
Cô c.ắ.n môi, cúi thấp mắt, đột nhiên mở lời:
“Mẹ ơi, tối qua khi xem TV, thấy chú Trương ôm vai con ?”
Cảnh Tú Dung ban đầu ngạc nhiên, đó là giận dữ.
cơn giận hướng về Trương Hiểm Phong, mà trút hết lên con gái .
Tiêu Tiêu cũng để tâm. Vì mở lời, cô dứt khoát hết một mạch.
“Hôm , khi xem TV… đùi chú còn chạm đùi con…”
cô còn hết câu, Cảnh Tú Dung nghiêm giọng cắt ngang:
“Thôi , Tiêu Tiêu! Đừng những chuyện thật như thế. Những tiếp xúc bình thường giữa cha và con, chẳng gì đáng cả. Cuộc sống của con thiếu vắng hình bóng cha quá lâu , nên sớm quên mất cách hòa hợp với cha.”
“Huống hồ hiểu rõ chú Trương. Chú chỉ là quá khao khát một cô con gái thôi. Chú thường con gái là ‘ tình kiếp của cha’, là ‘áo bông nhỏ tri kỷ của ’, nên mới mong mỏi con đến thế.”
“Chính vì mà chú đôi khi quá nhiệt tình. Mẹ cũng với chú rằng con là nhút nhát, và chú cố gắng kiềm chế nhiều . Nhà chú Trương mấy đời đều là con một, con gái, con sự xuất hiện của con khiến chú vui mừng đến mức nào .”
“Nếu con ý kiến về việc và chú ở bên , cứ thẳng với . Đừng viện những lý do vô căn cứ để bôi nhọ chú . Dù chú Trương cũng là cảnh sát, một chuyện chú tuyệt đối thể cố ý phạm .”
“Nếu con coi chú là cha, thì cứ xem như là một lớn thiết. con thể dùng những lời như để bôi nhọ một luôn cho con! Chú Trương đối xử với chúng quá . Mẹ nửa năm nay tốn gần một trăm triệu tiền t.h.u.ố.c men, chú nửa lời, liền chủ động chi trả. Tiêu Tiêu, lương tâm, nhất định ơn.”
Giọng của Cảnh Tú Dung hề nặng, nhưng Tiêu Tiêu cảm thấy mặt nóng ran.
Đã lâu chuyện với cô bằng thái độ nghiêm khắc như — khiến cô suýt quên rằng, vốn là một nghiêm khắc.
Nghe những lời , Tiêu Tiêu chợt tự hỏi: lẽ nào thật sự như , trong tiềm thức cô tái hôn, nên mới sinh thành kiến lớn đến thế với Trương Hiểm Phong?
khi nhớ bàn tay từng xoa xoa vai , Tiêu Tiêu khỏi hoang mang. Đó thực sự là thành kiến ?
Dù thế nào, ở mặt , cô thể rõ . Huống chi, cô cũng bằng chứng xác thực nào để chứng minh Trương Hiểm Phong ý đồ gì với .
Tối hôm đó, trong bữa cơm cùng cấp của Trương Hiểm Phong, chú liên tục khen ngợi Tiêu Tiêu, giọng điệu đầy tự hào, như thể thật sự một cô con gái ruột khiến mãn nguyện.
Thậm chí, trong lời của chú còn ẩn chứa chút khoe khoang đồng nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-204-mem-long-khong-chiu-duoc.html.]
Nhìn thấy cảnh , những nghi ngờ mới nhen nhóm trong lòng Cảnh Tú Dung lập tức tan biến. Bà tự nhủ: Xem , Hiểm Phong chỉ vì thương yêu con gái quá mức nên mới đối xử với Tiêu Tiêu như , như con bé nghĩ.
Không hiểu đứa nhỏ xem những bộ phim truyền hình gì, mà sinh nghi ngờ Hiểm Phong đến thế.
Cảnh Tú Dung hiểu, phận “cha dượng” vốn khiến khó yên tâm. bà tin Trương Hiểm Phong như , và càng thể những chuyện như thế.
Có một điều ngoài : đời sống vợ chồng của hai hầu như . Nửa năm kết hôn, họ chỉ gần gũi đúng hai .
Hiểm Phong từng , chú nay năm mươi, nhu cầu về chuyện đó còn nhiều, chỉ là những lời tiện mặt khác.
Vả , sức khỏe Cảnh Tú Dung dạo cũng , chuyện ít một chút, bà càng để tâm.
Thậm chí, bà còn nghĩ rằng Trương Hiểm Phong là tinh tế, cảm thông cho nên mới như . Nghĩ thế, lòng bà càng thêm tin tưởng và ơn.
Vì , những gì con gái nghĩ là thể xảy .
Ban đầu, Cảnh Tú Dung chỉ định nhắc nhở Trương Hiểm Phong một chút, dặn chú khi ở gần Tiêu Tiêu nên chú ý giữ chừng mực. cuối cùng, bà . Bà nếu mở lời, Hiểm Phong sẽ buồn đến mức nào!
Ngày hôm là đêm Giao thừa. Ba bận rộn từ sáng sớm, ngay cả Tiêu Tiêu cũng giao nhiệm vụ dán câu đối, chữ “Phúc” và hoa văn giấy trang trí cửa sổ trong nhà.
Mãi đến khi công việc tất, ba mới cùng xuống chuẩn cho bữa cơm tất niên.
Bánh chẻo là do cả ba cùng . Trong lúc cán vỏ và gói bánh, Trương Hiểm Phong và Tiêu Tiêu tránh khỏi những chạm nhẹ . , Tiêu Tiêu đặc biệt chú ý cảm nhận — điều gì khác thường cả, ít nhất là còn cảm giác dính nhớp khó chịu như chú xoa vai cô đây.
Lúc , cô chợt nhớ đến lời hôm qua và nhận — quả thật, lẽ suy nghĩ quá nhiều.
Đến lúc , cô cũng xem như buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Khi ăn cơm, Trương Hiểm Phong mang từ phòng sách một hũ rượu vang đỏ, là do của một cấp tự tay ủ. Loại rượu nồng độ cồn thấp, đến cả bệnh nhân suy thận cũng thể uống .
Khi Trương Hiểm Phong mời hai con nếm thử, Tiêu Tiêu chút nghi ngờ.
Chú rót rượu hai chiếc ly thủy tinh bình thường đưa cho họ, còn thì rót một ly Ngũ Lương Dịch.
“Hôm nay là Tết, chú xin phép vài lời .”
Cảnh Tú Dung đặt đũa xuống, ánh mắt chan chứa yêu thương về phía Trương Hiểm Phong.
Thấy , Tiêu Tiêu cũng đành đặt đũa xuống theo.
Thực , cô quen với những nghi thức như thế . Trước đây ở nhà chỉ hai con, cơm nấu xong là ăn luôn, chẳng bao giờ gì cầu kỳ cả.
Trương Hiểm Phong khẽ ho một tiếng, chậm rãi :
“Năm ngoái chú đón Tết một , cảm giác cô đơn chắc hai từng trải qua. Năm nay Tú Dung và Tiêu Tiêu ở bên, chú mới thật sự cảm nhận — gia đình bên cạnh mới là điều quý giá nhất.”
Chú dừng một chút, ánh mắt dịu dàng hơn:
“Vì , đừng gì đến chuyện ơn . Chỉ cần chúng thể sống vui vẻ bên , bệnh của Tú Dung sớm ngày bình phục — với chú, thế là đủ .”
Nghe những lời , Cảnh Tú Dung lập tức xúc động đến đỏ hoe mắt, trong lòng chỉ thấy mềm nhũn, chẳng thể kìm cảm xúc.