Đại Khuê Tú Xuyên Qua Làm Ruộng Nuôi Con - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-08-04 13:24:56
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với chuyện của Hầu tử, Tô Đan Hồng khó mà gì, nhưng Quý cũng chỉ chau mày.

Ngày hôm tìm Phùng Phương Phương chuyện: "Con với Kiến Quốc cũng chỉ mỗi một đứa con, trong tương lai tiền cũng đều dành cho nó, cần chia với ai, hiện tại nó đang lớn, nó ăn gì thì cứ cho nó ăn!"

Chỉ mới qua một đoạn thời gian, Hầu tử gầy nhiều, trong lòng Quý hài lòng.

Hiện tại cuộc sống của cháu trai thể khổ sở như , thì đến nhưng hiện tại trong nhà ai mà thức ăn? Bản cần khiến cho chính sống cuộc sống cực khổ như ? Đứa nhỏ đói thành dạng gì ?

Trước còn cảm thấy, trong bốn con dâu thì đứa con dâu cả con dâu thứ tư sẽ cách sinh sống, nhưng hiện tại chỉ thấy bản nhầm.

Đối với lời của chồng, Phùng Phương Phương chỉ : "Con cũng chỉ một Hầu tử là con, con thể hy vọng nó luôn khỏe mạnh? Chuyện cũng cách giải quyết, nếu tiết kiệm một chút, thì sẽ như thế nào? Kiến Quốc cũng chỉ là một nông dân, con thì việc , Hầu tử còn lên sơ trung, đó lên trung học, tiếp theo là đại học, những cái cần đến tiền ?"

Chị cũng sinh thêm con, nhưng khi sinh xong Hầu tử, cơ thể cũng yếu dần, chờ cho cơ thể phục hồi thì nhà nước ban chính sách, chỉ thể một đứa con, sinh nhiều sẽ phạt tiền.

Cho nên đứa con chị yêu thương nhiều hơn so với nhiều nhà khác trong thôn, nhưng mà điều kiện trong nhà cũng nhiều, cho nên cũng chỉ thể cho đứa nhỏ những thứ trong giới hạn.

Gia đình của chị việc cố định, nên cũng chẳng thể tiền cố định hàng tháng!

Nghe trong lời của chị vẫn còn ngầm nhớ thương đến cửa hàng ở thị trấn giao cho Tô Tiến Đảng, Quý nhíu mày, cũng nghĩ sẽ ở đây cùng chị nhiều lời, chỉ : "Đừng nghĩ tới gì nữa, chuyện của Kiến Quân thì cứ để Kiến Quân chủ, nó cho ai thì cho đó, nhưng ai cũng việc để kiếm cơm, chứ là kẻ ăn ."

"Con việc, con cũng biếng, nhưng Đan Hồng đúng, chị em bên nhà chồng giúp đỡ, mà chỉ giúp đỡ bên nhà !" Phùng Phương Phương , ở trong lòng chị , Tô Tiến Đảng cũng ngoài.

"Được , về đưa chăm sóc Hầu tử cho , hiện tại nuôi , sẽ thể cao lớn, đến lúc đó Hầu tử sẽ oán trách con cả đời." Mẹ Quý xong liền về.

Phùng Phương Phương càng thêm tức giận, chờ cho Quý Kiến Quốc trở về liền đem chuyện chồng tới đây hôm nay kể cho chồng : "Kiến Quốc , của đang cái gì, thể em khắt khe với Hầu tử? Nếu trong nhà tiền, thì em thể mua thêm thịt cho Hầu tử ăn, nhưng nhà tiền, mà em của cũng giúp đỡ, cái gì cũng nghĩ đến nhà vợ!"

Không thể , Phùng Phương Phương thật sự là ghen tị, cũng vì chuyện mà tức giận.

Chuyện về cửa hàng, tại để cho nhà chị ?

Chị việc chẳng lẽ nhanh nhẹn , chị dâu thứ hai ở bên nhà đẻ của cô mới sinh con, cho nên mới lôi kéo nhờ giúp đỡ? Vậy thì so với chị thì cũng khác gì?

Nói đến chuyện , thật trong lòng Quý Kiến Quốc cũng chút khó chịu, cảm thấy em ba của suy nghĩ.

Việc chắc chắn qua với Quý Kiến Quân, nếu để cho Tô Tiến Đảng đến thị trấn trông chừng cửa hàng, chắc chắn Quý Kiến Quân đồng ý vì giúp đỡ cho nhà bên vợ, nhưng sẵn lòng giúp đỡ cho em trong nhà.

So với kiếm thức ăn bằng việc nông, cũng sẽ vui nếu trông coi cửa hàng.

"Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, Hầu tử đang lớn, chúng cũng thể để con chịu đói." Quý Kiến Quốc .

"Bản em cũng , nó sẽ chạy đến nhà chú ba của nó, chắc , chó nhà chú ba đối xử còn hơn !" Lời của Phùng Phương Phương đầy sự ghen tị.

Quý Kiến Quốc cũng gì, nhưng cũng từng thấy qua thức ăn của đám chó đó, thật sự là thể chê , cho nên khó trách đám chó cao lớn và hung dữ đến như .

Sau khi Quý đến chuyện, thức ăn của Hầu tử cũng cải thiện nhiều, bất quá đói bụng, thím ba dặn khi đến trường thì ghé nhà thím một chút, cô cho nó hai cái trứng luộc để mang theo học, khi đói thể ăn.

Hiện tại đối với Tô Đan Hồng trứng gà hề hiếm, hiện tại gà mái núi đẻ trứng nhanh.

Cho nên cho Hầu tử hai quả trứng luộc cũng vấn đề gì, chỉ trứng luộc, thỉnh thoảng cô cho thêm Hầu tử táo và lê.

Mẹ Quý ngay từ đầu còn , sáng nay gặp nên mới , bà xem như gì đợi cho Hầu tử học mới cùng Tô Đan Hồng chuyện: "Con cho Hầu tử ăn ?" Mới nãy bà thấy cô cho nó hai quả trứng và một quả táo, cô cây táo trong nhà đang quả, cả nhà cô cũng ăn hết !

Cô cho Hầu tử một quả, Yên Nhi mỗi ngày cũng đều ăn một quả, hơn nữa vợ chồng cô cũng thỉnh thoảng sẽ ăn.

"Sức ăn của bé tương đối lớn, nếu nó ăn thì cứ cho nó ăn thôi, cũng đáng giá gì, chờ cho con xây xong vườn trái cây, chẳng nhiều hơn ? Chúng cũng thể để đứa cháu trai lớn thấp hơn những gia đình khác." Tô Đan Hồng ăn ngay thật.

Tuy rằng cô cũng hào phóng gì, nhưng thật Hầu tử quả thật là đáng yêu, hơn nữa thiết với chú thím, cho ăn một chút cũng chẳng , điều kiện trong nhà cũng cho phép.

Đối với chuyện nên tiết kiệm tiền , Tô Đan Hồng nghĩ tiền kiếm cũng chẳng là để dùng , nếu kiếm tiền mà còn tiết kiệm thì kiếm nhiều tiền để gì?

Đương nhiên, trong nhà giữ một ít tiền để dùng cho bất cứ trường hợp nào xảy , Tô Đan Hồng cũng để dành, còn để nhiều, đồng thời tiền để dành khi nào cần dùng thì nên dùng.

Thấy tâm cô lớn như , khe hở ở tay cũng lớn kém, Quý cũng nên gì cho .

Nói cô như , nhưng lợi chính là cháu trai của bà, cũng giống như cô đang nuôi dưỡng thêm một đứa con thôi....

Mẹ Quý đem chuyện kể cho cha Quý .

Cha Quý cũng thèm để ý, : "Tấm lòng Đan Hồng , thấy Hầu tử đói bụng liền cho ăn, cũng cho ngoài ăn."

Bất quá trong lòng ông đối với con dâu thứ ba vô cùng ấn tượng, đánh giá cô cao thêm một chút nữa, quả nhiên là mang tài lộc đến cho nhà chồng, cũng là năng lực.

Hầu tử là đứa cháu đầu tiên của đời thứ ba, là một khởi đầu thuận lợi ? Nếu cháu trai đầu tiên bộ dạng thấp bé, ốm yếu, ngoài cũng thể ngẩng cao đầu.

Con dâu cả thì ích kỉ nhỏ nhen, suy nghĩ, nhưng con dâu thứ ba thì chấp nhất, thể giúp thì sẽ giúp.

Mẹ Quý nghĩ, chút yên tâm: "Hai vợ chồng chúng ăn cũng là do thằng ba nuôi, hiện tại cho Hầu tử ăn, Đan Hồng dù thế nào chúng cũng nên quá giới hạn."

" sẽ cố gắng giúp đỡ trông nom vườn trái cây là , bằng chỉ thể ruộng." Ông Quý tức giận trừng mắt liếc bà Quý một cái.

Mẹ Quý dậy : " kiểm tra trứng gà."

Chuyện qua , nhưng cũng rõ ràng, Hầu tử thím ba cho ăn, sắc mặt cũng hơn nhiều, Phùng Phươnng Phương chuyện , thấy sắc mặt của con đổi khác, cứ nghĩ là do chị cho con ăn thịt, tuy rằng khá đau lòng vì tốn tiền, nhưng cũng thương con trai, cho nên vẫn cố gắng kiếm tiền để mua thịt cho con ăn.

Ngày tháng trôi qua bình yên và nhẹ nhàng.

Vào cuối tháng tư, Quý Kiến Quân ngoài hai tháng, lúc cũng mang theo em họ trở về.

Chương 98 :

Thời gian Quý Kiến Quân gần hai tháng, hai tháng gặp, Tô Đan Hồng phát hiện Kiến Quân nhà cô càng trai hơn, dù gầy trông thấy, nhưng cô thể thấy ánh sáng tự tin mà một đàn ông nên trong mắt đàn ông .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-97.html.]

“Vợ ơi, về .” Quý Kiến Quân thấp giọng , chằm chằm đôi mắt của vợ , gần như thể phát luồng ánh sáng xanh thẫm đáng sợ, mặc dù Tô Đan Hồng nhớ , nhưng đàn ông vẫn ngượng ngùng.

“Mau bế con , thằng bé sắp quên .” Tô Đan Hồng nhiều liền nhét bé Nhân Nhân lòng , tức giận .

“A a!” Bé Nhân Nhân nhét lòng lạ , ừm, đối với thằng bé mà đây gần như là lạ , dù trông dường như quen thuộc? lúc đầu thằng bé vẫn giãy dụa, dang hai tay nhào về phía .

“Ngoan, đó là cha con, để cha con bế con .” Tô Đan Hồng dỗ dành.

“A a!” Bé Nhân Nhân hài lòng, cái đen thui , thằng bé sợ!

“Con là một đứa nhóc lương tâm, cha mới ngoài bao lâu mà con quên cha ? Chẳng đây con luôn quấn lấy cha để chơi với con ư?” Quý Kiến Quân thành công đứa con vô tâm hấp dẫn sự chú ý, bế thằng bé và bắt đầu cù lét nó?

Bé Nhân Nhân cù cho , bế nâng lên cao, cách thức quen thuộc, mùi quen thuộc , khiến thằng bé quen thuộc với cha nó nhanh.

“Cha…cha?” Yên Nhi ngoài cửa Quý Kiến Quân, sửng sốt, đó dè dặt hô lên.

Quý Kiến Quân: “...”

Tô Đan Hồng vẻ mặt ngơ ngác của , : “Em dạy Yên Nhi, là con bé tự học.”

Nói như xong, Yên Nhi tới ôm lấy bắp chân của bác ba nó, hơn nữa còn đầy kính trọng, rõ ràng, cô bé cũng cha bế, cha nâng lên cao giống như em trai .

Quý Kiến Quân cũng buồn , nhưng đứa trẻ vẫn còn nhỏ, cũng tính toán những chuyện , khom nâng Yên Nhi lên.

Cảm giác bế khác với Tô Đan Hồng bế, hơn nữa bây giờ cô bé , Tô Đan Hồng cũng hiếm khi bế cô bé, nên Quý Kiến Quân bế lên như , Yên Nhi vui vẻ.

“A a.” Nhìn thấy chị gái , bé Nhân Nhân cũng vui vẻ, hai đứa nhỏ chị em em chị, đều vui vẻ.

Bây giờ hơn ba giờ chiều, thường lúc , là lúc Yên Nhi ăn táo, bé Nhân Nhân uống sữa, nhưng nửa tháng , Tô Đan Hồng cho bé Nhân Nhân cai sữa , bây giờ pha sữa bột cho thằng bé uống, còn ăn thêm một vài món ăn phụ dễ tiêu hóa.

Pha sữa xong, gọt một quả táo, bảo Quý Kiến Quân trông con uống sữa, đó nạo táo cho Yên Nhi ăn.

Tô Đan Hồng khỏi nhà liền lên núi.

“Đan Hồng, con lên đây?” Mẹ Quý thấy cô thì sửng sốt, tưởng xảy chuyện gì nên vội .

“Mẹ, đừng vội, Kiến Quân về , đang ở nhà trông con, con lên đây bắt gà, định tối nay hầm con gà cho ăn.” Tô Đan Hồng .

Mẹ Quý , lúc mới yên tâm, thấy con trai về, mặt cũng mang theo nét vui mừng: “Kiến Quân về ư? Ở bên ngoài cũng cực khổ, nên bồi bổ cho , con đợi chút, bắt liền cho con!”

Sau đó nhanh chóng chuồng gà bắt gà, đưa sang.

Tô Đan Hồng con gà , 囧, ý của cô là, cô bắt con gà mái đang đẻ trứng, nhưng chồng cô bắt cho cô, con gà rõ ràng là tính bắt lên thành thị bán mà.

Dường như thấu ý cô, Quý bằng giọng hiển nhiên: “Thân thể Kiến Quân khỏe mạnh, cũng cần ăn gà mái đó, mỗi ngày đẻ một quả trứng, thịt thì đáng tiếc bao nhiêu? Con gà cũng , hơn kém bao nhiêu.”

Tô Đan Hồng gì, quả thực là ngang ngửa , nước uống đều là nước Linh Tuyền, chỉ là gà mái đẻ trứng vốn mỗi ngày đều ăn mặn, còn con gà gần như ăn chay mà lớn.

Tô Đan Hồng xách con gà xuống núi, lúc cô về Quý Kiến Quân cho hai đứa nhóc ăn no , hơn nữa còn tính lừa hai đứa nhỏ ngủ, thấy cô về, ánh mắt nóng rực khiến Tô Đan Hồng dám .

“Nhanh lên, nấu nước g.i.ế.c gà, bây giờ để xuống hầm đến buổi tối vặn thể ăn.” Tô Đan Hồng .

Thấy vợ mỗi ngày đều nghĩ đến việc bồi bổ cơ thể cho , trong lòng Quý Kiến Quân nóng hừng hực, dù lúc chạy ngược xuôi bên ngoài mệt , nhưng mỗi nhớ đến vợ con ở nhà, trong lòng là sự hăng hái.

“Ngây đó gì, mau .” Tô Đan Hồng kêu .

Quý Kiến Quân gật đầu, chỉ g.i.ế.c con gà đối với tính là gì, Tô Đan Hồng liền nấu nước, nhanh nước cũng sôi , nhổ lông gà, rửa sạch sẽ, cho thêm phụ liệu khác, cô liền cho gà nồi hầm với nước Linh Tuyền.

“Vợ , nhớ em.” Không từ lúc nào Quý Kiến Quân dán sát , nhiệt độ cơ thể nóng hổi đó cơ thể Tô Đan Hồng mềm nhũn.

“Vẫn còn nước nóng, tắm .” Tô Đan Hồng đỏ mặt, nhỏ giọng .

Ánh mắt Quý Kiến Quân phát sáng, đây là cửa , lập tức múc nước, trực tiếp ở trong sân tắm rửa qua một lượt, kéo vợ về phòng.

Đương nhiên là thể thiếu sự dịu dàng, chỉ là sự dày vò , thời gian cũng lâu một chút, Tô Đan Hồng trực tiếp ngủ .

Quý Kiến Quân ăn thịt thì tinh thần phấn chấn, đợi Nhân Nhân và Yên Nhi tỉnh, liền bế hai chị em bên ngoài, trải chiếu rơm ở hiên nhà, lấy một ít đồ chơi , hai chị em tự chơi.

Quý Kiến Quân nấu cơm tối, thấy trong tủ lạnh còn một con cá và ít thịt, trực tiếp món cá hấp, chiên thịt, đập bảy cái trứng gà món trứng chiên, sân hái một ít cải ngồng tươi non về.

Lại thêm món gà mái già hầm nhừ, cơm tối nay vô cùng phong phú.

Lo cơm nước xong, Quý Kiến Quân về phòng một cái, vợ vẫn còn đang ngủ, đây là dày vò quá nên mệt mỏi, Quý Kiến Quân mỉm , giữ Đại Hắc trông coi nhà cửa, bế Yên Nhi và Nhân Nhân lên núi.

Là lên núi nhờ Quý xuống mang cơm lên, mỗi tay bế một đứa, cách nào mang lên .

Mẹ Quý cần đoán cũng bây giờ chắc chắn Đan Hồng đang ngủ, vì đang ngủ, đều từng trải qua tuổi trẻ, cần cũng .

Chuyện của trẻ tuổi, Quý cũng định .

Quý Kiến Quân bế hai đứa nhóc dạo một vòng núi, hỏi han cha Quý xong, động viên Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân một hồi, lúc mới theo Quý xuống núi.

“Thêm một bộ bát đũa, lên núi ăn với cha con.” Mẹ Quý .

Quý Kiến Quân gật đầu.

Mẹ Quý : “Con về , tối nay sẽ về.”

“Dạ, nhưng , đừng nấu cơm một nữa, bên đây thuận tiện nấu thêm một phần cơm cho , tốn sức.” Quý Kiến Quân .

Mẹ Quý nhỏ giọng : “Chuyện lắm ?” Dù , bà với ông nhà còn trẻ như , dựa con trai .

“Chuyện , Đan Hồng cũng tính toán những chuyện , cô còn mong đến ăn, thỉnh thoảng giúp cô chăm con, cũng thể rảnh tay, lâu lâu lên trấn dạo một chút.” Quý Kiến Quân .

Loading...