Đại Đường Tham U Lục - Chương 8.4: Hung thủ thật sự
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:25:38
Lượt xem: 7
Buổi tối, A Huyền vẫn tới quán ăn nhỏ của lão Chu như cũ, dọn dẹp quán với ông ấy.
Đêm xuân lạnh, lạnh thấu xương, lão Chu nói: “Ông trời này cũng nổi giận rồi, đã khai xuân rồi, ở đây vẫn sắp làm người ta c.h.ế.t cóng.”
Than thở một câu, không hề có lời đáp.
Lão Chu quay đầu, thấy Huyền Ảnh đang vui vẻ di chuyển giữa hai người, A Huyền lại cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ.
Lão Chu nói: “Nhìn bộ dạng ủ rũ này của cháu, chẳng lẽ là bởi vì chuyện Hồng cô nương trong Thiên hồng lâu kia bị đưa đến phủ nha sao?”
A Huyền rầu rĩ ừm một tiếng.
Lão Chu nói: “Năm đó lúc Trần Cơ ở đây, cấu kết làm bậy với nữ tử đó, bây giờ nàng ta g.i.ế.c người, bị bắt đi, cháu nên vỗ tay khen hay mới phải, sao mà ngược lại lại là bộ mặt chán nản này chứ?”
A Huyền ngạc nhiên đến dở khóc dở cười: “Nghe xong lời của người, bỗng nhiên cháu hối hận không tự tay áp giải nàng ta vào đại lao, như vậy chắc chắn cháu sẽ vui mừng đến mức bay lên trời mất.”
Lão Chu cười ha hả: “Chi bằng cháu bay lên trên mặt trăng, để cho tiểu súc sinh Huyền Ảnh này tru a tru a với cái bóng của cháu trên mặt trăng mỗi buổi tối, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, há chẳng phải thú vị sao.”
Huyền Ảnh nghe thấy gọi tên mình, nhất thời hưng phấn lên, quả nhiên đã kêu “gâu” một tiếng, đi về phía trước như tên vọt ra, nhảy nhót vui vẻ.
Lão Chu bùi ngùi: “Cháu nhìn xem, con súc sinh này chính là súc sinh, rõ ràng ta mắng nó, ngược lại nó lại vui mừng, ngày khác ta đem nó bán cho cửa hàng buôn bán thịt thơm kia, nó…”
A Huyền kiêng kỵ nghe những lời này: “Bá bá!”
Lão Chu ngừng lại đúng lúc, lại sợ A Huyền không vui: “Chẳng qua chỉ là một trò đùa, ta thấy cháu thật sự quá thương nó, ngày mai giữa ta và nó phải c.h.ế.t một người, hơn phân nửa cháu cũng sẽ bỏ ta.”
A Huyền cười nói: “Chuyện này người cứ yên tâm là được rồi, Huyền Ảnh không đến bước đường được người khác cứu đâu.”
Lão Chu đang cảm thấy cảm động, đột nhiên hoàn hồn lại: “Phi, cháu cua quẹo mắng ta không bằng một con ch.ó đấy à?”
Làm phiền lão Chu một phen, A Huyền mới thả lỏng được một chút.
Lão Chu dò xét sắc mặt của nàng: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng ta cảm thấy Hồng cô nương kia có sự tàn nhẫn, là một người có thể làm ra hành động g.i.ế.c người phóng hỏa, nhưng nếu như nói nàng ta sẽ sát hại cô nương cùng nghề trong lâu, ta vẫn không tin lắm.”
A Huyền đánh giá trước một phen, xác nhận trái phải không có người, mới thấp giọng nói: “Nhưng trước khi Tiểu Lệ Hoa nuốt xuống hơi thở cuối cùng là nàng ta ở bên cạnh, là nàng ta cầm dao, hơn nữa nàng ta lại dùng bộ y phục dính m.á.u giá họa cho Vương Ninh An, nếu như không phải có tật giật mình, cần gì phải như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-8-4-hung-thu-that-su.html.]
Lão Chu suy nghĩ một lát, cúi đầu cười nói: “Cháu ấy à, dù gì tuổi cũng còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì, cháu chưa từng nhìn thấy những câu chuyện hiếm lạ kỳ quặc không thông tình lý đâu. Ta hỏi cháu, cháu thật sự đã “nhìn thấy” Liên Kiều cầm d.a.o rồi đúng không?”
A Huyền nói: “Hoàn toàn chính xác.”
Lão Chu nói: “Vậy thì, cháu có nhìn thấy nàng ta g.i.ế.c người không?”
Trong mắt A Huyền, bản thân nhìn thấy cảnh tượng kia, thời cơ huyền diệu như vậy, gần như đã đủ để chứng minh Liên Kiều g.i.ế.c người rồi, bây giờ câu nói này của lão Chu lại có ám chỉ khác.
Lão Chu buông đòn gánh xuống: “Cháu nhìn cho kỹ đi.”
A Huyền không biết ông ấy có ý đồ gì, lão Chu lại huýt sáo bằng tay với Huyền Ảnh ở phía trước.
Huyền Ảnh nghe thấy chủ nhân gọi, vội quay đầu chạy nhanh tới.
Trên đường dài tối tăm, xa xa có một người qua đường phát ra một tiếng kêu sắc bén, giống như bị kinh sợ.
Lão Chu khụy gối xuống, Huyền Ảnh nhào thẳng vào trong lòng ông ấy, miệng chó ghé vào trên cổ ông ấy, nhân cơ hội l.i.ế.m một cái.
Người kia ở xa xa chần chừ lại đứng im một lát, cuối cùng cũng đi.
A Huyền vẫn mù mờ, lão Chu sớm đã đá Huyền Ảnh ra: “Vẫn không hiểu sao? Trong lòng ta và cháu hiểu rõ, Huyền Ảnh đang chơi đùa với chúng ta.” Ông ấy lại vác đòn gánh lên: “Nhưng mà đối với người qua đường vừa rồi mà nói, thấy Huyền Ảnh khí thế hung hãn, còn tưởng rằng súc sinh muốn làm người ta bị thương đấy.”
Mới đầu nghe xong câu này, bình thản không có gì lạ, nhưng nghiền ngẫm lại vài lần, thì như thể được giác ngộ.
Phủ nha, thư phòng.
Viên Thứ Kỷ ngước mắt nhìn người trước mắt: “Muộn như vậy rồi, ngươi đến làm cái gì?”
A Huyền chạy vội đến, cố hết sức bình tĩnh lại: “Ta chỉ là nghĩ thông suốt một chuyện, muốn lập tức bẩm báo đại nhân: Liên Kiều cô nương không phải hung thủ g.i.ế.c người thật sự, thậm chí… Vương Ninh An cũng không phải.”
Viên Thứ Kỷ nhướng mày, thấy rất hứng thú nhìn cậu ấy: “Vậy ai là hung thủ thật sự?”
Môi anh đào khẽ mở, chỉ có ba chữ: “Tiểu Lệ Hoa.”