Đại Đường Tham U Lục - Chương 11.4: Sở thích

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:54
Lượt xem: 9

A Huyền không đợi ông ta nói xong: “Nói đến chứng cứ, hôm qua, Tiểu Lệ Hoa nói với ta một chuyện, nói tiên sinh có một sở thích.”

Vương Ninh An nhíu mày.

A Huyền nói: “Lúc đầu ta cũng không tin, sau đó…” Nàng giơ tay lên, lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách.

Vương Ninh An nhìn một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhảy dựng lên, đoạt lấy cuốn sách. 

A Huyền không hề ngăn cản ông ta, chỉ nói: “Có lẽ Vương tiên sinh cũng nhận ra đây là vật gì, ta đã xem qua loa một lượt, tiên sinh viết sống động như thật, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.”

Vương Ninh An nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên giật lấy cuốn sách đó, dùng sức xé thành vụn nhỏ.

Lồng n.g.ự.c ông ta phập phồng, cúi người nhìn về phía A Huyền: “Ta vẫn là câu nói kia, ngươi không có chứng cứ, lẽ nào… Ta tự viết một vài thoại bản hoang đường ngang ngược, không lẽ còn có thể có người coi như chứng cứ lời khai trình lên công đường sao? Người đời cũng không tin!” Lúc này, khuôn mặt vốn đang dịu dàng cung kính, mới chuyển thành vẻ dữ tợn, hai mắt như kền kền nhìn chằm chằm vào A Huyền.

A Huyền cười cười: “Đương nhiên thoại bản không thể làm chứng cứ lời khai trình lên công đường, đương nhiên quan phủ không làm gì được ngươi.”

Vương Ninh An nhìn nụ cười giễu cợt ở khóe môi của nàng, lại không cách nào yên tâm nổi: “Lẽ nào… người c.h.ế.t đó biết gây nên sóng gió sao?”

A Huyền lắc đầu: “Người c.h.ế.t không thể, nhưng người sống thì vẫn có thể,” nàng dừng lại: “Ví dụ như kẻ ác mà Tiểu Điển từng nhắc đến, gã ta biết tiên sinh lén ghi chép lại hành vi của gã ta hết sức đặc sắc như thế, không biết sẽ cảm kích như thế nào?”

Người đời không tin, đương sự chột dạ trong lòng thì đương nhiên biết thật giả nặng nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-11-4-so-thich.html.]

Ánh mắt Vương Ninh An thẳng tắp: “Ngươi…” Bên tai lại đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng trống reo hò, cách cánh cửa sổ truyền đến.

A Huyền chầm chậm mở cửa sổ ra, đã thấy đường xá bên ngoài, là rất nhiều tiểu ăn mày chạy tới chạy lui, trong tay giơ từng chồng giấy trắng mực đen, nói: “Tác phẩm lớn của Vương Ninh An tiên sinh, khác thường kỳ lạ, chân thật đáng tin cậy, mọi người mau đến xem đi.”

Vương Ninh An hoảng sợ như ma, cả người cứng ngắc.

Chợt lại có tiếng mấy thanh niên kích động xuất hiện trước của tửu quán, một người trong đó cầm tờ giấy kia, đọc lớn tiếng: “Hoàng lão lại cảm thấy đứa bé lần này quá nhỏ tuổi, không mảnh mai đáng yêu như đứa trước, lúc kêu khóc cũng khác biệt… Tôn ông nói: “Không phải không phải, người nhỏ tuổi không dễ lâu dài”…”

Một hồi “rầm rầm” vang loạn lên, mọi người đồng loạt nhìn lại, lại là Vương Ninh An lùi về phía sau, vấp phải một cái bàn, khuôn mặt ông ta xám như tro, giãy dụa muốn bò dậy.

Mỗi người trong tửu quán đều đang nhìn chằm chằm vào ông ta, Vương Ninh An dùng hết sức đứng dậy, lao ra khỏi cửa.

Nhưng người trên phố rất nhanh cũng phát hiện ra ông ta, ánh mắt khinh bỉ kinh ngạc, giống như bóng mặt trời trên trời, nóng rực chói mắt, Vương Ninh An lảo đảo muốn chạy trốn, nhưng lưới trời lồng lồng, có thể trốn đến nơi nào.

A Huyền nhìn bóng dáng đã đến đường cùng ngoài cửa sổ: “Điều duy nhất ngươi có thể làm bây giờ, chính là chạy về phủ nha bằng tốc độ nhanh nhất, nhận tội với Thứ sử đại nhân, khai nhận tất cả.”

Những thân sĩ cưỡng hào bản địa tham gia vào việc thực hiện chuyện ác kia, nhận được tin tức đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Vương Ninh An, chỉ e rằng sẽ lập tức phải người đến xử lý ông ta. Bây giờ người có thể bảo vệ được Vương Ninh An, ngược lại chỉ có phủ nha, chỉ có Viên Thứ Kỷ.

Nhìn nhau cách cánh cửa sổ, khuôn mặt Vương Ninh An tràn đầy sợ hãi, không cách nào lên tiếng được.

Mắt phải bị bịt kín lại có hơi ngứa ngáy, A Huyền uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, lạnh nhạt nói: “Tiểu Lệ Hoa không nhìn thấy được kết cục của ngươi thì sẽ không rời đi đâu, may mắn là, ta tin rằng điều này sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của nàng ấy.”

 

Loading...