Đại Ca, Vợ Anh Khó Chiều! - Chương 1: Mở Mắt Thấy Bể Đam Mỹ

Cập nhật lúc: 2025-11-02 13:51:16
Lượt xem: 73

Cảm giác đầu tiên Lê Phi Phàm khi tỉnh dậy là một cơn đau đầu như búa bổ, và một mùi hương xa lạ sộc thẳng mũi. Đó là mùi hoa lily nhè nhẹ, quyện với mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, một sự kết hợp sang trọng nhưng khiến chút buồn nôn. Mở mắt, thứ đập mắt là trần nhà dát vàng lấp lánh, một chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ treo lơ lửng như đ.â.m thủng mắt .

“Mẹ nó, đây là ?” Lê Phi Phàm lẩm bẩm, giọng khàn đặc. Anh cố gắng dậy, nhưng đau nhức, đặc biệt là phần eo dường như một chiếc xe tải cán qua. Anh xuống cơ thể , một bộ đồ ngủ lụa màu đen sang trọng, mềm mại nhưng quá đỗi xa lạ. Bàn tay thon dài, trắng nõn, bàn tay chai sạn vì gõ bàn phím suốt ngày của .

Anh hoảng hồn bật dậy, quên cả cơn đau. Vội vàng chạy đến tấm gương lớn chạm khắc tinh xảo đặt cuối phòng, sững sờ. Trong gương là một khuôn mặt trẻ tuổi, tuấn tú đến kinh ngạc, với đôi mắt phượng dài, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng. Vẻ thuộc về Lê Phi Phàm của kiếp , mà là của một khác.

Một dòng ký ức xa lạ ồ ạt đổ tâm trí , như một cuốn phim tua nhanh. Những hình ảnh, giọng , cảm xúc của một tên Lê Phi Phàm khác, một pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Hồng Sĩ” mà xong đêm qua. Anh xuyên sách !

“Đậu má! Sao chứ?!” Lê Phi Phàm gào lên trong lòng. Anh nhớ như in phận bi t.h.ả.m của nhân vật pháo hôi . Y là tình nhân thế cho ánh trăng sáng của lão đại Hoắc Uẩn Khải, một kẻ đáng thương vứt bỏ thương tiếc khi ánh trăng sáng trở về. C.h.ế.t thảm!

Anh run rẩy, lảo đảo dựa tường. Cái c.h.ế.t là điều sợ nhất, nhưng c.h.ế.t một cách t.h.ả.m hại và vô nghĩa như thế thì quả thật là thể chấp nhận . Lê Phi Phàm vốn là một thanh niên sống tự do tự tại, ràng buộc, mà giờ đây nhốt trong thể của một kẻ đáng thương, điều khiển bởi cốt truyện.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Lê Phi Phàm.” Anh tự nhủ, hít thở sâu. “Phải tìm cách thoát khỏi đây.”

Anh bắt đầu lục lọi trí nhớ, cố gắng tìm kiếm thông tin về bối cảnh hiện tại. Hình như hôm nay là ngày Hoắc Uẩn Khải trở về từ chuyến công tác, và cũng là ngày ánh trăng sáng – Cố Tử An – xuất hiện trở trong tầm mắt . Điều đó nghĩa là, thời gian của còn nhiều.

Đột nhiên, một cơn đau buốt thắt ở lồng ngực. Lê Phi Phàm ôm ngực, quỵ xuống sàn nhà. Cơn đau do thể xác, mà là một cảm giác trống rỗng, cô đơn đến tột cùng, như thể trái tim đang xé toạc. Nó giống như khi nghĩ đến việc rời xa… Hoắc Uẩn Khải.

“Cái quái gì đây?” Anh nghiến răng, cố gắng chống chọi với cảm giác khó chịu . Đây chính là “hiệu ứng trái tim” mà nguyên tác nhắc đến, một sự trói buộc vô hình của cốt truyện, cho phép nhân vật pháo hôi rời xa công chính quá lâu.

“Mẹ kiếp, đến cả quyền tự do cũng ?” Lê Phi Phàm thở hồng hộc. Cơn đau dần dịu , nhưng nó để một nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng . Cuốn sách ngoan ngoãn theo cốt truyện, một con rối vô tri. , Lê Phi Phàm, bao giờ là một con rối!

Anh dậy, chằm chằm hình ảnh phản chiếu của trong gương. Đôi mắt phượng nheo , một tia sáng sắc bén lóe lên. Anh thể thể thoát khỏi phận trói buộc bởi Hoắc Uẩn Khải, nhưng thể đổi cách sống trong cái lồng . Hoàng yến cũng quỹ đen và cuộc sống riêng của chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-ca-vo-anh-kho-chieu/chuong-1-mo-mat-thay-be-dam-my.html.]

Quyết định đưa , một kế hoạch sơ bộ bắt đầu hình thành trong đầu Lê Phi Phàm. Trước hết, cần đổi ấn tượng của về "Lê Phi Phàm" hiện tại. Cái tên trong mắt là một kẻ lập dị, khó ưa, chỉ dựa dẫm Hoắc Uẩn Khải. Anh sẽ dùng chính bản chất thật của : thản nhiên, tùy hứng và võ mồm ai bằng, để chấn động cái thế giới hào môn .

Và quan trọng nhất, sẽ dùng tiền của Hoắc Uẩn Khải để gây dựng sự nghiệp của chính . Ai bảo l..m t.ì.n.h nhân thì tự chủ? Anh sẽ cho bọn họ thấy, Lê Phi Phàm là một bình hoa di động chỉ ăn bám.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt cắt ngang dòng suy nghĩ của . Anh màn hình, một cái tên lạnh lùng xuất hiện: "Hoắc Uẩn Khải". Tim Lê Phi Phàm đập thình thịch, vì sợ hãi, mà vì một sự hứng thú khó tả. Màn kịch bắt đầu !

Anh hít một thật sâu, cố gắng điều chỉnh biểu cảm mặt. Lấy vẻ bình tĩnh thường ngày, nhếch mép, nhấn nút .

"Alo?" Giọng trầm ấm, mang theo chút lười biếng.

Đầu dây bên im lặng một lúc, một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng vang lên, mang theo sự uy quyền thể nghi ngờ: "Em dậy ?"

Lê Phi Phàm nhướn mày. "Chứ thì còn định ngủ đến bao giờ? Giờ là mấy giờ hả, lão đại?" Anh cố tình dùng giọng điệu tùy tiện nhất thể, xem phản ứng của đối phương.

Bên im lặng. Có vẻ Hoắc Uẩn Khải ngờ trả lời bằng thái độ đó. Lê Phi Phàm của nguyên tác sẽ luôn e dè, sợ sệt, năng nhỏ nhẹ mặt Hoắc Uẩn Khải.

"Đến công ty ," Hoắc Uẩn Khải , giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng vẻ trầm hơn một chút. " chuyện ."

Lê Phi Phàm tủm tỉm . "Ồ? Vậy ? Để xem hôm nay lão đại ban ân ban họa đây. Được thôi, dù cũng đang rảnh. Nửa tiếng nữa sẽ mặt."

Anh cúp máy, đợi Hoắc Uẩn Khải trả lời. Trong lòng một cảm giác phấn khích dâng trào. Trò chơi , chắc chắn sẽ chơi đến cùng.

________________________________________

 

Loading...