Dư Khanh thấy liền sáp ngay, vẻ mặt kiểu "bạn vấn đề".
"Quý Hòa, bà mà trang điểm á? Bà bình thường! Khai mau!" Nó bóp lấy mặt , nheo mắt vẻ sắc sảo.
gạt tay nó , dám thẳng, trong gương cố gắng bình thản : "Thì trang điểm sương sương thôi mà, gì bình thường ..."
Thực tay kẻ mắt của đang run bần bật đây !
"Quý Hòa, học cách dối lừa chị em đấy hả. còn lạ gì bà, việc gì tuyệt đối trang điểm, hôm nay chắc chắn biến." Nó đoạn, nghĩ gì đó, ghé sát mặt , trong gương đoán mò:
"Có gặp trai nào ?"
"Thẩm Nhàn là Giang Kiến Hạc?"
giơ tay bịt miệng nó , thẹn thùng nhỏ giọng trả lời: "Bà đừng nữa, là ăn với Thẩm Nhàn thôi."
Dư Khanh gạt tay , "tặc tặc" ba tiếng nhưng gì, mà tìm bộ đại y ấm lắm mà hôm qua nó phối cho .
"Hôm nay mặc bộ chứ?"
nó mấy cái, từ chối.
Dư Khanh lúc mới cảm thấy sảng khoái, vỗ vai cảm thán đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Nghe ăn ở nhà ăn, Dư Khanh lập tức gửi mã nhận hàng chuyển phát nhanh của nó qua.
"Ăn xong đừng vội về ngay, dạo bên ngoài nhiều . dạo bà mua sắm online, nên tìm sẵn lý do cho bà đấy, giúp cô bạn lấy đồ, hiểu ?"
đỏ mặt gật đầu, khiến Dư Khanh vô cùng hài lòng.
"Thẩm Nhàn!"
Nhìn thấy dáng cao lớn tầng ký túc xá, vui vẻ gọi một tiếng. Ngay đó, đàn ông ngẩng đầu về phía , đôi lông mày kiếm khẽ nhếch lên.
giây tiếp theo, đôi lông mày đó khó chịu cau với .
"Mặc ít thế lạnh ?"
Bị hỏi như , vốn đang mang tâm tư riêng bỗng chốc trở nên căng thẳng, lắp bắp trả lời: "Không... lạnh mà! Bên trong cái... cái miếng dán giữ nhiệt!"
Nói , định cởi cúc áo khoác cho xem, kết quả giữ tay ngăn : "Biết , em đừng cởi, cảm lạnh đấy."
lúc mới thu tay về, .
Anh rũ mắt một cái, nhanh ch.óng liếc mắt chỗ khác, thắc mắc.
Sao ?
Ngay lúc đang thắc mắc, khóe miệng Thẩm Nhàn bỗng nhiên cong lên, bật thành tiếng.
Làm càng thêm thắc mắc, xen lẫn cả sợ hãi nữa!
"Anh cái gì ?"
Anh nén , một câu khiến vô cùng hổ: "Bút kẻ mắt của em lem ."
?
ngẩn hồi lâu, đó rút gương từ trong túi , thành công thấy đường kẻ mắt lem từ bao giờ.
Ở đuôi mắt trái của , trông như ai đ.ấ.m cho một phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-ca-truong-rat-de-treu/chuong-9.html.]
xin phép chuyển hộ khẩu lên Hỏa đây ơi.
Trái đất thể ở thêm một giây nào nữa.
"Anh đợi một lát, lên lau ..." nhanh câu , đợi Thẩm Nhàn trả lời lao thẳng về ký túc xá.
Sau đó càng nghĩ càng thấy hổ, càng hổ càng nghĩ đến nó.
Xấu hổ đến mức dùng ngón chân đào một cái hố sàn luôn cho .
Ở trong ký túc xá soi gương, xác định một chút sơ hở nào nữa, mới xuống lầu gặp Thẩm Nhàn.
Anh tình cờ gặp mấy em của , hai trò chuyện đưa t.h.u.ố.c lá cho trông kiểu "xã hội".
Thẩm Nhàn ngậm điếu t.h.u.ố.c trong miệng, châm lửa. Người em của định giúp châm lửa, kết quả xua tay từ chối, hất cằm về phía : "Lát nữa hít ."
Người em lúc mới thấy , đó mặt lộ một nụ ẩn ý, vỗ vai nhanh ch.óng rút khỏi hiện trường.
Anh chủ động tiến về phía , nhắc chuyện kẻ mắt hổ nãy nữa mà hỏi ăn gì.
"Ăn buffet ."
"Nghe em tất."
Nghe , ngước mắt một cái.
Thẩm Nhàn lập tức nhận , thắc mắc hỏi : "Sao ?"
vội vàng lắc đầu: "Không gì!"
Chỉ là cảm thấy lúc "Nghe em tất", trông thật ngoan ngoãn .
"Ồ, cứ tưởng kẻ mắt của lem chứ."
Anh cố ý! Anh chắc chắn là cố ý!
Ngoan ngoãn cái nỗi gì! Phi!
hổ đỏ mặt, tức giận lườm Thẩm Nhàn đang tươi rói một cái, đút hai tay túi áo, hầm hầm lao thẳng về phía nhà ăn.
Không thèm chấp nữa.
Thẩm Nhàn vội vàng nhét điếu t.h.u.ố.c túi, đuổi theo bên cạnh , khẽ khom lưng xin .
" sai sai , trêu em nữa, đừng giận mà."
"Quý Hòa? Trả lời mà."
Anan
trả thù bằng cách dùng khuỷu tay hích eo một cái: "Im miệng! Không nữa!"
Thẩm Nhàn lập tức động tác kéo khóa miệng , phối hợp vô cùng.
Kết quả vài bước, bỗng nhiên đau đớn ôm eo: "Không xong , cú hích của em đau quá..."
Anh diễn quá giống, sợ c.h.ế.t khiếp tưởng chuyện thật.
"Hả? cố ý , ? Có cần bệnh viện ?" Nói , cuống cuồng lấy điện thoại định gọi xe, kết quả cướp mất điện thoại.
Sau đó mắt , : "Em hết giận là hết đau ngay."
Cái ...
trực tiếp chọc , giật điện thoại từ tay , mắng yêu: "Chỉ giỏi cái mồm!"