Đại Ca Trường Rất Dễ Trêu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-28 14:31:13
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

... Căn bản là chẳng khác gì cả !

 

"Không , kéo khóa lên cao chút nữa ." hoa tay múa chân chỉ huy.

 

Thẩm Nhàn trực tiếp mất kiên nhẫn nắm lấy tay đặt lên cổ áo , lười nhác rũ mắt : "Em hộ ."

 

lập tức sững sờ, chỗ cổ tay chạm như bốc hỏa, nóng bỏng y như nhiệt của , trong chớp mắt lan tỏa khắp .

 

Đột nhiên cảm thấy... mặc nhiều .

 

Nóng quá.

 

định thần , căng thẳng c.ắ.n môi, cuống quýt chỉnh cổ áo cho kéo khóa xoạch một cái lên thật nhanh.

 

Ngay đó trong khí vang lên tiếng đàn ông hít một lạnh.

 

Khiến sợ hãi định thần , mới phát hiện...

 

Do kéo khóa quá nhanh nên kẹp trúng thịt cằm .

 

"Xin , xin ! cố ý !" cuống cuồng kéo khóa xuống, phần thịt kẹp đỏ lên của , nước mắt.

 

Thẩm Nhàn xoa xoa chỗ kẹp, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Có mỗi hai đứa ở cạnh đều xảy chuyện ?"

 

Ném bật lửa xuống hố, dây buộc tóc đứt ở sân bóng rổ, lái xe điện đ.â.m dính phân ch.ó, còn khóa kéo kẹp thịt...

 

Dường như đúng là chuyện thật.

 

"Có lẽ hai đứa bát tự xung khắc chăng."

 

Lông mày nhếch lên, rạng rỡ: "Xung khắc cũng , xung khắc thì chẳng quen ."

 

nhếch môi, trong lòng trào dâng một dòng suối ấm áp.

 

"Đi thôi, mùa đông thì nên ăn lẩu đúng ?"

 

"Nghe theo em cả."

 

"Anh thế mà một chút cay cũng ăn ? Ha ha ha, yếu đuối quá ." đàn ông đối diện mới nếm một chút ớt sặc đỏ cả mặt, phát tiếng nhạo vô tình, thuận tay rót cho một ly nước ấm.

 

Vành mắt Thẩm Nhàn đều đỏ cả lên, sặc đến mức kịp cãi với , uống liền hai cốc nước mới định .

 

"Cho em một đ.ấ.m để em xem yếu nhé?" Lúc mới rảnh để đáp .

 

Nếu là đây lẽ sẽ sợ, nhưng bây giờ sẽ đ.á.n.h .

 

"Lêu lêu!" mặt quỷ, đó tiếp tục ăn lẩu một cách vui vẻ.

 

Người đối diện đột nhiên một tay chống cằm, nheo mắt : "Đồ ngốc, ăn đều chụp ảnh, em chụp?"

 

nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, ngượng ngùng : "Tại chụp ảnh lắm..."

 

"Chụp chụp món ăn ?"

 

"Xấu như ."

 

Thẩm Nhàn cạn lời trong một giây: "... Em đúng là nhất đấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-ca-truong-rat-de-treu/chuong-7.html.]

coi đó là lời khen ngợi, yên tâm nhét thêm một miếng gà đen.

 

"Thế em chụp một tấm kỷ niệm ?" Anh lên tiếng nữa.

 

đống thức ăn vơi một nửa, tầm mắt rơi đàn ông đối diện, cuối cùng vẫn lấy điện thoại .

 

Vậy thì... chụp ảnh kỷ niệm một chút .

 

Lẳng lặng chụp món ăn xong, Thẩm Nhàn : "Người ngoài đều chụp ảnh chung, em chụp với ?"

 

"Hả?" ôm điện thoại ngơ ngác hai giây, nhất thời kịp phản ứng.

 

Anh lập tức phủ định chính , cúi đầu gắp thức ăn trong bát, giọng nhỏ hẳn : "Em chụp thì thôi, coi như gì, ăn cơm ."

 

???

 

cơ chứ!

 

vân vê những hoa văn ốp điện thoại, xoay , giơ điện thoại lên, đóng khung bóng hình đang đối diện trong màn hình nhỏ bé.

 

"Này! Thẩm Nhàn! Ngẩng đầu lên!"

 

Anh trong máy ảnh đột ngột ngẩng đầu, biểu cảm ngây ngô .

 

Còn thì rạng rỡ, khóe miệng từ lúc nào còn dính một mảnh rau mùi.

 

Khoảnh khắc ngắn ngủi máy ảnh ghi như thế.

 

Chụp xong, chẳng thèm xem ảnh, úp thẳng điện thoại xuống mặt bàn, cầm giấy ăn lau mảnh rau miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó để che giấu trái tim đang đập loạn nhịp.

 

"Cái... cái rau mùi dính bao lâu , với ? Suýt nữa thì phát hiện ."

 

Thẩm Nhàn lúc mới phản ứng , cúi đầu tiếp tục lùa thức ăn, cũng quên nhỏ giọng lẩm bẩm đáp : "Em cũng hỏi ..."

 

Trông thì vẻ bình thường, nhưng thực chất trong một thời gian ngắn đó, hai chúng hề thêm một giao tiếp bằng mắt nào nữa.

 

Thậm chí... cả hai đều đỏ bừng tai.

 

cũng nghĩ sẵn cái tên cho bức ảnh đó trong lòng.

 

Kỷ niệm đầu ăn với Thẩm Nhàn - ăn cay.

 

Lúc về trời đổ tuyết, và Thẩm Nhàn đều mang ô, nhưng cả hai đều mũ áo.

 

một cái, đồng thời đội mũ lên, cùng bước trong tuyết.

Anan

 

Vì cách trường xa nên chúng bộ về, đến cổng trường thì tình cờ gặp Giang Kiến Hạc.

 

Anh tán ô giữa làn tuyết rơi lả tả, ánh mắt xuyên qua ánh đèn đường vàng vọt đổ dồn lên và Thẩm Nhàn.

 

Ngay lập tức, cảm nhận Thẩm Nhàn đang thả lỏng bên cạnh bỗng chốc dựng thẳng lưng, bộ dạng như gặp kẻ thù lớn.

 

gạt mũ đầu một cái, đó Giang Kiến Hạc cách đó xa, nhớ chuyện hai họ từng đ.á.n.h đây, bèn xích gần phía Thẩm Nhàn, nhỏ giọng hỏi: "Anh định đ.á.n.h với đấy chứ?"

 

Thẩm Nhàn khó chịu "hừ" một tiếng: " rảnh rỗi thế ."

 

đây hai từng đ.á.n.h mà...

 

Loading...