vội vàng xoa xoa mặt, thu nụ : "Anh mới là bà cô kỳ quặc ! lấy chuyển phát nhanh đây! Không thèm với nữa, tối gặp!"
"Ừ."
Ai ngờ sải đôi chân dài bên cạnh , vài cái: "Anh cũng lấy chuyển phát nhanh ?"
Thẩm Nhàn lười biếng liếc một cái: "Nếu thì ? Lấy em chắc?"
... Cái miệng đúng là lời nào t.ử tế.
xì một tiếng, thèm để ý đến nữa.
Kết quả đến điểm nhận đồ, Thẩm Nhàn căn bản mà chờ ở bên ngoài, đợi thì gom hết đống đồ trong lòng lòng .
"Đây là đồ của mà!" hốt hoảng, cứ tưởng phát điên cướp đồ của .
Thẩm Nhàn cạn lời : " , cầm hộ em thôi."
"Không đến lấy đồ của ?"
"Đây chẳng là đồ ?" Anh nhấc nhấc đống đồ trong lòng .
... Hóa đến đây là để lấy hộ đồ cho .
Thấy nhúc nhích, đưa ô của cho , chui tọt ô của .
Vì thấp nên ô che cũng thấp, là cúi , điều dẫn đến việc... đột nhiên ở gần .
Không gian ô vốn nhỏ hẹp, cao to như chui khiến nó lập tức trở nên chật chội hơn.
ngây khuôn mặt , bỗng cảm thấy khí ô chút loãng , loãng đến mức... cả nóng bừng, mặt đỏ bừng như mây hồng.
Anh chằm chằm một hồi, bỗng nhiên bật thấp giọng: "Ngẩn ngơ cái gì thế, che ô cao lên chút đồ ngốc."
"Hả? À ." Lúc mới phản ứng , vội vàng nâng cao ô lên.
Thẩm Nhàn thấy dáng vẻ luống cuống của , nhịn mà trêu chọc: "Em cho hẳn hoi nhé, lát nữa mà đ.â.m xuống đất tiếp là tay nào để đỡ em đấy."
"Biết ! mất não !"
" thấy chắc ."
Nhìn dáng vẻ tươi rói mà mỉa mai , tức giận đến mức quên luôn chuyện là kẻ dễ chọc, "bốp bốp" tặng cho cánh tay hai đ.ấ.m.
Đấm xong mới nhớ chiến tích đ.á.n.h của , sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn, cẩn thận quan sát sắc mặt , chỉ sợ "bốp bốp" đ.ấ.m trả hai cái.
Thẩm Nhàn rũ mắt một cái bất đắc dĩ thở dài: "Thực sự cần thiết sợ như ."
Theo câu của , khỏi nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt trong thời gian qua, dường như... cũng đáng sợ đến thế.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng tan biến vài phần, bắt đầu đùa giỡn với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-ca-truong-rat-de-treu/chuong-6.html.]
"Chẳng là do cái danh đại ca học đường của cho khiếp vía ?"
Thẩm Nhàn im lặng hẳn , ánh mắt cũng lạnh vài phần, thẳng con đường phía đang nhớ đến chuyện gì.
Hồi lâu , mới dùng giọng điệu bình thản lên tiếng: "Đó là bậy đấy, em cũng tin, đúng là mất não thật."
im lặng ngước , thấy rõ tâm trạng đang nên gì.
Lúc giữ im lặng là lựa chọn nhất.
Còn việc bậy ... .
Anan
Thẩm Nhàn đưa đến cửa ký túc xá, lúc chia tay khẽ ho hai tiếng, nhắc nhở : "Đừng quên buổi tối ngoài ăn đấy."
"Được." đồng ý, lịch sự tiễn xa dần.
Buổi tối, sắp chơi với Thẩm Nhàn, Dư Khanh vô cùng phấn khích lục tung tủ quần áo của , tìm một bộ đồ bảo .
chiếc áo khoác màu xanh đen , chút chê bai: "Mặc cái lạnh lắm đúng ..."
Dư Khanh vẻ mặt như kiểu "đúng là trẻ nhỏ khó dạy": "Cậu là đồ ngốc ! Cậu lạnh thì mới ôm chứ! Hai mới thể tiến thêm bước nữa chứ!"
cạn lời.
Cuối cùng vẫn bằng chiếc áo phao ấm áp, khăn quàng cổ các thứ thiếu thứ gì, thậm chí còn nắm một miếng dán giữ nhiệt trong tay.
Trước khi khỏi cửa, Dư Khanh đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, chỉ mà kêu gào độ nổi: "Trước khi tớ xuống lỗ liệu thể thấy yêu đương hả Quý Hòa đồng học?"
vỗ vỗ lưng an ủi cô , đồng thời mỉm dịu dàng: "Cái chắc nha."
"C.h.ế.t tiệt!!"
Thẩm Nhàn đến lầu ký túc xá của từ lúc nào, cao chân dài, trông như một cái giá treo quần áo di động , dù chỉ khoác chiếc áo phao đen bình thường trong tuyết cũng thu hút.
Gió lạnh mùa đông thổi bay những sợi tóc buộc trán , thổi đỏ cả ch.óp mũi, trông chút... ngáo ngơ.
"Sao quàng khăn ?" chạy bước nhỏ đến mặt , ngước , tầm mắt rơi ch.óp mũi .
Ngũ quan của khá góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, cộng với làn da đen tự nhiên nên bình thường trông tính xâm lược, khiến thấy dễ chọc.
hôm nay gió thổi đỏ mũi, hiểu thêm vài phần mỏng manh, cái kiểu mỏng manh ngáo ngơ .
Thì... còn hung dữ như nữa.
Thẩm Nhàn sụt sịt mũi, thèm để ý : "Đeo khăn cứ cảm thấy vướng víu cổ."
cái cổ đang lộ ngoài của , chợt thấy lạnh cho .
"Vậy kéo cổ áo lên chút , chắn tí gió nào tí đấy."
Lông mày khẽ nhướn, tay tùy ý kéo kéo cổ áo: "Được ?"