[Quý Hòa!! Chị em chỉ thể giúp đến đây thôi đấy!]
tin nhắn Dư Khanh lén lút gửi cho , bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Giang Kiến Hạc ở bên cạnh thấy thở dài, lịch sự hỏi: "Sao ? Có chuyện gì phiền lòng ?"
lắc đầu, tùy tiện tìm một cái cớ: "Chỉ là ôn tập mệt thôi."
Anh "ồ" một tiếng, đột nhiên từ trong túi lấy một nắm kẹo đưa cho .
ngước , chạm đôi mắt cong lên của .
"Khi mệt mỏi thể ăn chút đồ ngọt." Anh , mỉm dịu dàng.
nhất thời kịp phản ứng, đưa kẹo về phía thêm chút nữa, đùa rằng: "Quý Hòa đồng học, nếu em nhận thì mấy viên kẹo sẽ buồn lắm đấy."
còn cách nào khác, chỉ đành mỉm nhận lấy, nhét chúng túi: "Cảm ơn nha."
Giang Kiến Hạc liếc phía lưng , đó rũ mắt : "Không gì , thôi, ăn cơm, nhà ăn vườn Mai nhé? Nghe mới mở thêm quầy mới."
"Được ạ!" bên cạnh , thầm quan sát một chút.
Nhìn xem, thế mà bảo là thích chuyện ...
Vì bữa cơm , và Giang Kiến Hạc bắt đầu chế độ hẹn ăn, thỉnh thoảng sẽ trực tiếp hỏi WeChat xem ăn cùng , thậm chí lúc còn hỏi ngoài ăn .
Hành động khiến cô bạn "oan gia" Dư Khanh của phấn khích thôi, cô khẳng định chắc nịch rằng Giang Kiến Hạc ý với .
ý kiến khác với cô .
Bởi vì luôn cảm thấy... Giang Kiến Hạc đối với chỉ là giao tiếp bình thường đơn giản, liên quan gì đến thích thú cả.
Cảm giác mang cho khi ở bên cạnh là: dịu dàng lễ phép nhưng xa cách.
cảm thấy chỉ đơn giản là thiếu một bạn cùng ăn cơm, mà thì vặn xuất hiện mà thôi.
Vào tuần cuối cùng của học kỳ, trời bắt đầu đổ tuyết.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
phân vân một hồi vẫn xỏ giày ngoài nhận chuyển phát nhanh, sẵn tiện ngắm tuyết luôn.
Kết quả, lờ việc đường tuyết trơn, thế là trượt chân một cái, đầu sắp sửa đối mặt với nguy hiểm va chạm mạnh với mặt đất.
Ngay lúc đó, từ phía ôm lấy eo , kéo lòng.
Là Thẩm Nhàn.
"Lái xe thì đ.â.m , bộ thì đ.â.m đất?"
Sự mỉa mai của thành công khiến nhớ chuyện lâu đây khi đ.â.m văng bụi cỏ, khiến ngượng đỏ cả mặt, vội vàng thoát khỏi vòng tay , vững .
"Tại đường tuyết trơn thôi mà." nhỏ giọng giải thích.
"Hừ." Anh lạnh lùng thốt một tiếng, gì thêm, bỏ .
Để ngơ ngác hiểu gì.
Ý gì đây?
bóng lưng , ngẩn một giây nhanh chân chạy đến bên cạnh , đường xương quai hàm đang căng c.h.ặ.t của mà hỏi: "Anh tâm trạng ?"
Anh liếc xéo một cái, gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-ca-truong-rat-de-treu/chuong-5.html.]
Phản ứng kỳ lạ càng tin chắc hơn.
Anh đang tâm trạng .
Tầm mắt rơi cái chỏm tóc nhỏ buộc đầu , trong đầu nảy một ý nghĩ bốc đồng.
Muốn nặn thử quá.
cũng chỉ là nghĩ thôi, dù chỏm tóc của Thẩm Nhàn chắc cũng tương đương với m.ô.n.g cọp .
Nghĩ đoạn, lấy từ trong túi viên kẹo mua hôm qua, đưa cho .
"Tâm trạng thể thử ăn..."
"Thằng cha thúi nào cho em kẹo, thèm."
?
Bị ngắt lời, cầm viên kẹo ngây tại chỗ, não bộ trong phút chốc xoay chuyển kịp.
Người đột nhiên Lâm nhập gì?
"Không , đây là kẹo tự mua mà." mù mờ giải thích.
Nghe , Thẩm Nhàn liếc một cái, vẻ mặt mang theo vài phần kiêu ngạo: "Không khác tặng ?"
nhét viên kẹo lòng , cạn lời : "Ai rảnh rỗi mà tặng kẹo cho chứ?"
Thẩm Nhàn lúng túng đón lấy viên kẹo, còn quên nhỏ giọng trả lời : "Giang Kiến Hạc chứ ai."
Qua lời nhắc nhở của , mới nhớ chuyện Giang Kiến Hạc cho kẹo.
đó là chuyện của hai tuần mà.
Không đúng, ?
"Anh thấy ?"
Anh khó chịu bĩu môi: "Cậu cố tình cho xem, thấy chắc?"
? Ý là ?
Anan
"Hai thù hằn gì ?" nắm lấy điểm mấu chốt của vấn đề, trực tiếp hỏi thẳng.
Thẩm Nhàn một cái, gì mà bóc vỏ kẹo nhét miệng, dáng vẻ cà lơ phất phơ huýt sáo để lảng tránh câu hỏi.
quan sát hai cái, ép hỏi thêm.
Anh cũng chủ động tìm chủ đề khác để tránh câu hỏi : "Buổi tối thời gian ? Phía đường Quán Đình khu phố ăn vặt, qua đó chơi ?"
Nhắc đến chuyện , nhớ khi đ.â.m trúng , mời ăn cơm để xin mà đồng ý, mở lời thì chi bằng mượn cơ hội mời khách luôn.
"Đổi chỗ khác , ăn lẩu hoặc đồ nướng gì đó."
"Sao cũng , tùy em ăn gì." Thẩm Nhàn đẩy viên kẹo trong miệng sang một bên má, một bên má phồng lên trông như con chuột túi nhỏ.
Cũng... khá đáng yêu.
nhịn mà nhếch môi, mỉm rạng rỡ .
Anh âm thầm lùi nửa bước, chút sợ hãi : "Em thể đừng dùng ánh mắt của mấy bà cô kỳ quặc đó , rợn lắm..."