"Ôi trời đất ơi!!! Giang Kiến Hạc kết bạn với kìa! Vãi thật! Thật giả đây?! Không , để tớ hỏi xem!"
đờ .
Giang Kiến Hạc? Chẳng là học bá lầm lì ít nổi tiếng trong trường ?
Sao cũng tới góp vui thế !
Dư Khanh cũng thông qua các mối quan hệ của xác nhận WeChat đó đúng là của Giang Kiến Hạc đang dùng, thế là nhanh ch.óng đồng ý lời mời kết bạn ném điện thoại lòng , lệnh: "Tớ đưa một con ! Một tháng! Phải tán đổ cho tớ!"
: "Cậu tưởng mua thịt lợn mà đơn giản thế."
nhíu mày suy nghĩ lý do Giang Kiến Hạc kết bạn với .
Chẳng lẽ cũng cần bật lửa? Không đúng, học sinh ngoan như chắc là hút t.h.u.ố.c nhỉ.
Hay là đang vệ sinh mà hết giấy thật?
mấy cái băng rôn đó xé hết mà.
Nghĩ mãi , chỉ đành dán mắt màn hình điện thoại, xem Giang Kiến Hạc định nhắn gì cho .
Kết quả là, cứ như thể quên mất là kết bạn với , chẳng nhắn một tin nào.
Dư Khanh bảo chủ động hỏi, bĩu môi: "Không thèm, thế trông tớ cứ như đang vồ vập ."
Thôi kệ, coi như kết bạn với một trai, trò chuyện thì thôi .
Nửa đêm, Thẩm Nhàn đột nhiên gửi tin nhắn cho , dọa cho cơn buồn ngủ mới nhen nhóm của tan biến sạch sành sanh.
[Sao em trả lời ?]
[Chuyện hôm nay là đúng, em đừng giận, thể xin .]
Ơ... lịch sự thế nhỉ? Theo lý thường chẳng nên hung dữ với ? Kiểu như giọng điệu hận thể tới đây khô m.á.u với một trận .
Cái tông giọng chuyện t.ử tế thế thực sự khiến thấy khó hiểu vãi chưởng luôn á!
Thật sự khớp với thiết lập nhân vật của chút nào luôn!
Có lẽ vì thái độ của quá nên cũng còn sợ hãi như nữa, quyết định nhắn cho .
[Dạ, gì , thấy cũng chẳng chuyện gì to tát nên để bụng ạ.]
[Còn về chuyện xin thì cần thiết , chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi mà.]
Thẩm Nhàn thấy hai tin nhắn , một lúc mới gửi một chữ: [Được.]
cứ ngỡ câu chuyện giữa và đến đây là kết thúc, kết quả ngờ tới... ngày hôm vẫn còn phần tiếp theo.
Bạn trai của Dư Khanh buổi trưa trận thi đấu bóng rổ, liền kéo xem.
Lúc đến nơi, sân đang ném bóng khởi động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-ca-truong-rat-de-treu/chuong-2.html.]
Vì sang phía bên chỗ ít , chúng chạy ngang qua chỗ rổ bóng, nên để tránh bóng đập trúng, và Dư Khanh liền chạy thục mạng.
Anan
Kết quả là... kỹ thuật ném bóng của cái sân quá kém!
Anh nhắm rổ mà nhắm thẳng đầu mà phang!
Mấu chốt là đang cúi đầu chạy hùng hục nên để ý đến quả bóng rổ đó, cũng may ở phía kéo một cái mới tránh quả bóng.
cũng phía kéo mạnh như , vững, trực tiếp... lên đùi .
Cả sân bóng bỗng chốc im bặt trong tích tắc, đó lớn trêu chọc, thậm chí còn huýt sáo.
"Thẩm ca! Mỹ nữ tự sà lòng nhé!"
"Ồ hố!"
thì cứng đờ cả .
Thẩm ca? Không lẽ là...
đầu , thành công thấy đàn ông mới trò chuyện hôm qua.
Thẩm Nhàn.
Anh để tóc dài, mái tóc vuốt ngược đầu một cách tùy ý và buộc thành một cái b.úi nhỏ, vài sợi tóc con buộc hết rủ xuống trán, mang cho một chút phong thái của soái ca phong cách Hong Kong.
Vì đang đùi nên cao hơn một chút.
Anh ngẩng đầu , miệng còn ngậm một điếu t.h.u.ố.c châm lửa, lười biếng nhướng một bên chân mày, mập mờ : "Còn định bao lâu nữa?"
lập tức bật dậy như gắn lò xo, cả đỏ bừng như tôm luộc.
"Xin xin , ..."
"Không , cần em xin ." Anh ngắt lời , đó liếc về phía sân bóng rổ, hét lên: "Lão Lưu! Suýt nữa đập trúng mà đây xin ?"
"Chẳng sợ lỡ dở việc tán gái ?" Một trai sân chạy tới, mặt , cúi : "Xin nhé bạn học, kỹ thuật của , sợ ?"
vội vàng lắc đầu , đó đỏ mặt chạy trối c.h.ế.t khỏi nơi đó, đến xuống cạnh Dư Khanh.
Trông thì vẻ trấn tĩnh, nhưng thực chất cả đang trong trạng thái ngơ ngác.
Đặc biệt là, cơ thể cứ luôn phản sự kiểm soát của não bộ mà nghĩ về cái cảm giác lúc đùi Thẩm Nhàn .
Phải là, thể cảm nhận , lực.
Dư Khanh ghé sát mặt , nụ trông cực kỳ gian xảo: "Vãi thật, Quý Hòa, hai ngày nay vận đào hoa của bùng nổ ! Người trai như Thẩm Nhàn mà chỉ kết bạn mà còn lên đùi nữa."
đẩy mặt , bất lực : "Đều là trùng hợp thôi."
Vừa , sực nhớ vẫn cảm ơn , thế là suy nghĩ một hồi vẫn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho .
[Lúc nãy cảm ơn nhé.]
Thẩm Nhàn đang phía rổ bóng lấy điện thoại xem, đó đôi lông mày kiếm nhíu , về phía , khi chạm mắt với liền nở một nụ khó hiểu.