nghĩ với cú đ.ấ.m   của  , chắc Trương Kha sẽ ngoan ngoãn một thời gian dài.
 
“Mà ,  em …”
 
“Trời tối , em sợ chị về một   an .” Không đợi  hỏi hết, Cố Thẩm  chủ động giải thích.
 
Không hiểu ,  khi    xong,   cảm thấy càng ngượng ngùng hơn, suy  tính , chỉ  thể đáp  một câu:
 
“Vậy,  cảm ơn em nhé… À mà,  nãy,  nãy những lời chị …”
 
Cố Thẩm chợt ngước mắt  , trong đáy mắt dường như  ánh  lấp lánh.
 
 khó khăn giải thích: “…Chị   là để   dứt tình, nên mới tùy tiện  em là bạn trai chị, mong em đừng bận tâm.”
 
Ánh sáng trong mắt Cố Thẩm tắt dần, một lúc lâu ,  mới  nhẹ:
 
“Không . Giúp  chị là  .”
 
Lại là một  lặng ngột ngạt.
 
Cố Thẩm là  đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Về thôi.”
 
 liên tục gật đầu,    về nhà.
 
Đi  vài bước,  mới phát hiện Cố Thẩm vẫn đang  theo phía ,  xa  gần, cứ thế đưa  về tận  lầu.
 
  cảm ơn  nữa: “Cố Thẩm, hôm nay thật sự cảm ơn em nhiều lắm.”
 
Cố Thẩm  nhẹ: “Chị đừng khách sáo, lên  ạ, nghỉ ngơi sớm nhé.”
 
  dám   ất thêm nữa, vội vàng chạy thẳng lên lầu.
 
Vừa  cửa,  liền đụng  La Tĩnh  mới tắm rửa xong, cô  mở to mắt: “A Tranh,  mặt  đỏ thế?”
 
 tìm đại một lý do để lấp liếm, nhanh chóng trở về phòng ,  đó  chạy  ban công,  xuống .
 
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một bóng dáng cao ráo  đó.
 
Cậu  chợt ngẩng đầu  lên.
 
Tim  đập thót một cái, theo bản năng lùi , đóng sập cửa sổ .
 
Điện thoại "đing đing".
 
Là tin nhắn của Cố Thẩm.
 
“Chị   là  ,  em  nhé?”
 
“Chị ngủ ngon.”
 
 vỗ vỗ mặt, cố gắng ép  bình tĩnh .
 
Vương Tranh! Phải  khí chất lên! Không  chỉ là  một  trai  đến mức khó tin giúp đỡ thôi ? Điều đó cũng chẳng  lên  điều gì cả!
 
Người  vì  bụng nên mới đưa  về, đừng nghĩ nhiều!
 
Kể cả, kể cả là một đồng nghiệp khác  chăng nữa, với tính cách của Cố Thẩm,  lẽ cũng sẽ  như  thôi!
 
Mãi cho đến khi nhiệt độ  mặt giảm xuống một chút,  mới cầm điện thoại trả lời tin nhắn của  .
 
Xóa  sửa, cuối cùng chỉ gửi  một câu: “Cảm ơn.”
 
…
 
Đây chỉ là một chuyện nhỏ,  vốn tưởng cứ thế mà bỏ qua, quyết định   nhất định  giữ  cách với Cố Thẩm.
 
Không  gì khác, ở bên cạnh một  như   lâu,   thích   cũng khó.
 
 vẫn   một con  bình thường.
 
Trên đường ,  suy nghĩ đủ  cách để  chuyện với Cố Thẩm  cho tự nhiên nhất, kết quả đến công ty,  phát hiện    hề đến .
 
“À, Cố Thẩm  bệnh xin nghỉ , chị Tranh   ?”
 
Tim  khẽ chùng xuống.
 
Vô Hoan 🌙
Bị bệnh ?
 
Tự dưng   bệnh đột ngột như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/da-som-thich-em/chuong-5.html.]
 
Không hiểu , trong đầu  chợt lóe lên phản ứng của Cố Thẩm khi mất điện tối qua,   nhớ đến cảnh  đ.ấ.m Trương Kha.
 
  ở chỗ  việc, cảm thấy bứt rứt  tả xiết.
 
Cuối cùng,  vẫn gửi tin nhắn cho .
 
“Cố Thẩm, em  bệnh ?”
 
Vài phút , Cố Thẩm trả lời: “Không   chị, chỉ  cảm thôi.”
 
 yên tâm hơn: “Vậy thì  , nhớ nghỉ ngơi nhé.”
 
Cố Thẩm gửi  một biểu tượng con thỏ gật đầu.
 
 ngẩn  một lát,  kìm  bật , cách màn hình mà  dường như  thể cảm nhận  dáng vẻ ngoan ngoãn  lời của   lúc .
 
“A Tranh,   gì đấy?”
 
La Tĩnh   từ lúc nào    lưng .
 
 theo phản xạ tắt màn hình: “Không  gì,  xem một video hài thôi.”
 
La Tĩnh với vẻ mặt tò mò: “Chị em   thiết thế  mà còn  lừa tớ ? Nói! Có chuyện gì hả! Thích  nào ?”
 
Tim  đập thình thịch.
 
“Đừng  bậy, tớ bận cày tiền suốt ngày, lấy   đàn ông?”
 
La Tĩnh xoa cằm: “Cũng …”
 
 đ.á.n.h trống lảng cho cô  , trong lòng thì cảm thấy chột .
 
…
 
Ngày hôm , Cố Thẩm đến , thấy   vẻ  thứ vẫn bình thường,  mới yên tâm, nhưng chợt nghĩ  dường như dạo   quá để tâm đến  .
 
Như   .
 
Thế là trong một thời gian  đó,  lặng lẽ giảm bớt tiếp xúc với Cố Thẩm, ngoài những việc bàn giao công việc cần thiết, hầu như   giao lưu riêng tư.
 
Có mấy  Cố Thẩm dường như   gì đó với , nhưng đều  tìm  cơ hội.
 
Hôm đó  ,  đến công ty,   thấy  bàn  việc của   một chiếc hộp quà nhỏ tinh xảo.
 
Tặng  ?
 
 do dự mở , mới phát hiện đây  là một chiếc bánh kem hình con thỏ nhỏ xinh xắn.
 
Đồng nghiệp bên cạnh kêu lên kinh ngạc:
 
“Oa! Chị Tranh, bánh của tiệm  đắt lắm đó! Nhất là loại đặt riêng thế , ít nhất cũng  bốn chữ  trở lên! Lại còn là hình con thỏ… Biết chị tuổi Thỏ ? Ai đang theo đuổi chị , tinh tế quá  mất!”
 
 giật , đắt đến  ?
 
 hỏi mãi, cũng  hỏi   rốt cuộc là ai gửi.
 
 do dự đặt bánh sang một bên, định lát nữa sẽ gọi điện cho cửa hàng hỏi,  ngẩng đầu lên,  đúng lúc  thấy Cố Thẩm.
 
Cậu  đến   ?
 
Cậu  tới, ánh mắt lướt qua chiếc bánh,  chợt nảy  ý, kéo   :
 
“Cố Thẩm, chiếc bánh , là em tặng?”
 
Cố Thẩm dường như  ngờ   trực tiếp như , khẽ ho một tiếng, nhưng chỉ hỏi: “Chị  thích ?”
 
“Thật sự là em tặng ?”   kìm  nhíu mày, “Đắt quá đó!”
 
Chiếc bánh  gần như tương đương với lương thực tập của  một tháng.
 
“Tấm lòng của em chị xin nhận, nhưng chiếc bánh  vẫn nên trả  thì hơn.”
 
Cố Thẩm sững sờ,   bật : “Chị , bánh sinh nhật đặt riêng   thể trả   chứ?”
 
À?
 
Cũng …