Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 89

Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:27:08
Lượt xem: 4

Đứng trong phòng, Tiểu Kim Uyên kéo cửa sổ lén lút nhìn xuống, cũng không biết rốt cuộc đã nhìn thấy gì mà dáng vẻ tự tin báo cáo lúc nãy đã dần dần biến mất.

Hắn dùng giọng điệu thăm dò: “Ngươi thật sự nhốt hắn ở bên ngoài sao?”

Vậy còn giả được à?

Khanh Linh ngồi ở trên giường, nàng vỗ vỗ giường đệm, đôi mắt hơi cong lên: “Lại đây, ngủ thôi.”

Tiểu Kim Uyên mắt nhìn ra cửa sổ, sờ soạng chạy đến bên cạnh nàng, chui vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không sợ hắn sao?”

Khanh Linh cũng nằm xuống: “Vì sao phải sợ hắn?”

Bởi vì hắn vốn dĩ rất đáng sợ!

Thần Mộc cả người đều là linh khí, đối với nhiều người và vật nó linh cảm được rất rõ ràng, loại người như Cố Vọng, vừa đến gần đã khiến nó cảm thấy khủng hoảng.

Nghĩ đến việc mình vừa nói xấu người khác bị bắt tại trận, Tiểu Kim Uyên run rẩy, vùi mình càng sâu, tay nhỏ nắm chặt quần áo Khanh Linh không buông.

Khanh Linh biết nó sợ Cố Vọng, cũng để nó tùy ý.

Linh Sí cũng thật tình, tại sao biết Cố Vọng tới lại không báo cho nàng một tiếng.

Có điều, không có chuyện gì quan trọng hơn ăn ngủ, Khanh Linh ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ.

Giữa đêm dài, trong lúc ngủ mơ Khanh Linh bị một trận gió lạnh thổi tỉnh giấc, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, lại nghe thấy một tiếng bụp, có thứ gì đó rớt trên mặt đất.

Khanh Linh quay đầu qua xem, trong phòng mơ hồ có bóng dáng một người.

Nàng tức khắc tỉnh dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/89.html.]

Lúc này, bóng người kia đang cử động, nhặt thứ gì đó trên mặt đất lên.

Giống như nhận ra nàng tỉnh dậy, người đó đứng thẳng dậy: “Làm phiền ngươi sao?”

Khanh Linh: “……”

Đã qua nửa đêm! Ngươi rốt cuộc vì cái gì, lại xông vào phòng nữ nhân!

“Tiếng động lớn quá sao?” Người nọ cười khanh khách hỏi, “Hay là vì ta không đóng cửa sổ, gió thổi tới ngươi?”

Người không biết tính cách bất định của hắn, nói không chừng thật sự sẽ bị giọng điệu dịu dàng này của hắn mê hoặc.

Khanh Linh không phản ứng lại hắn, nàng trở mình, kéo chăn lên che đầu.

Ban đầu người nọ ngồi ở cách đó không xa, sau đó đứng dậy, bước chân vững vàng đi tới đứng trước mép giường, nghe cách nói chuyện còn có chút phiền não: “Tiểu Quỷ Chủ, ta từ trước đến nay rất siêng năng học hỏi.”

“Cho nên khi không có được đáp án mình muốn, đêm sẽ không thể ngủ được.”

Hắn khiêm tốn thỉnh giáo: “Chuyện này phải làm sao đây?”

Quá phiền phức.

Nga

Bị quấy rầy giấc ngủ, Khanh Linh càng cảm thấy hắn rất ồn ào.

“Vậy chạy quanh Hoài Thành hai vòng đi.”

 Khanh Linh giọng điệu thản nhiên đáp, “Mệt rồi thì về ngủ.”

Cố Vọng vỗ vỗ tay: “Ý kiến hay.”

Hắn khẽ nói: “Nhưng mà ban đêm Hoài Thành nguy hiểm tứ phía, ta sợ hãi.”

Loading...