Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 83
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:21:14
Lượt xem: 4
Cố Vọng nâng mắt, nhìn nàng trong chốc lát, chợt cười nói: “Đáng tiếc thật, ta rất muốn đi xem.”
Cố Vọng và Khanh Linh có chuyện quan trọng ở đây như vậy sao?
Tống Đoan ở hai giữa hai người nhìn qua nhìn lại, thử thăm dò: “Vô Trần Sơn cũng có đệ tử đến đó, Cố Vọng ngươi là đệ tử của Vô Khuynh trưởng lão, tất nhiên cũng có thể đi.”
Khanh Linh lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Lỡ như ngươi lại bị thương thì phải làm sao?”
Cố Vọng sửng sốt, tầm mắt dừng ở trên người nàng.
Tống Đoan:……đột nhiên cảm thấy mình dư thừa thế.
Sau vài giây yên lặng, miệng Cố Vọng tràn ra một tiếng cười khẽ, hắn ngả người ra sau, từ từ nói: “Được rồi.”
“Nếu Tiểu Quỷ chủ lo lắng cho ta như vậy, thì không nên đi.”
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra.
Nàng quay đầu vỗ nhẹ gương mặt kinh ngạc đến há hốc mồm của Tiểu Kim Uyên: “Đi sớm về sớm.”
Tiểu Kim Uyên sống không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt không ngừng nghĩ sao mình đáng thương như thế: “Cái tên cẩu nam nhân này rốt cuộc xứng chỗ nào.”
Tống Đoan thấy thế cũng không khuyên bảo nữa.
Hắn cầm một miếng ngọc truyền âm đưa cho Khanh Linh: “Ta nhất định sẽ đem nó an toàn trở về, trong lúc đó ngươi có thể dùng cái này tìm ta mọi lúc.”
Khanh Linh thong thả nhận lấy: “Được.”
Chờ Tống Đoan mang theo Tiểu Kim Uyên rời đi, Khanh Linh mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Linh Sí.”
“Ngươi đi theo, phải bảo vệ tốt cho nó."
Linh Sí nhận lệnh lui ra.
Khanh Linh lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục xử lý chuyện của mình.
Cố Vọng nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh linh hoạt của nàng, chợt hỏi: “Tiểu Quỷ chủ, ta hiện giờ cách ngươi bao xa?”
Đây là câu hỏi gì vậy?
Khanh Linh cũng không quay đầu lại, nâng tay trái của mình lên, cho hắn một cái khoảng cách.
Cố Vọng liếc mắt nhìn, đuôi mắt hơi giương lên, lần này ngắn lại hơn lần trước, quả không sai chút nào.
Hắn bật cười một tiếng ngắn ngủi, khá để bụng đấy.
Cố Vọng: “Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/83.html.]
Đến buổi tối, tuy nói Cố Vọng đã hồi phục không tệ, nhưng Khanh Linh vẫn căn cứ theo lễ nghĩa của chủ nhà, để dành quan tài của mình cho hắn.
Bây giờ cnangfngủ cùng quỷ khí đã cảm thấy khá quen thuộc.
Nga
Khanh Linh xoa xoa cái gối nhỏ, rồi vùi mình vào trong đó.
“Tắt đèn, ngủ ngon.”
Không biết là nói với Cố Vọng, hay là nói với những con ma trơi đó.
Cố Vọng nghe xong, cũng không trả lời.
Ma trơi trải qua nhiều ngày hình như cũng đã thích ứng với Cố Vọng, ngoan ngoãn dập tắt.
Vạn vật yên tĩnh.
Không qua bao lâu sau, người trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, giơ tay ngăn cản quỷ hoả đang muốn xao động.
Hắn đi đến trước mặt Khanh Linh, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu chứa ý cười: “Tiểu Quỷ chủ, để xem lần này còn thừa lại bao nhiêu.”
Nói xong, thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất ở trong động.
Ngày hôm sau, Khanh Linh tỉnh lại nhìn vào quan tài, Cố Vọng không còn ở đó nữa.
Nàng đã quen thuộc, hắn luôn luôn dậy sớm, không có ở quan tài thì ở bên ngoài chăm sóc hoa cỏ của nàng.
Nhưng lần này Khanh Linh đi ra lại không thấy màu đỏ chói mắt đó đâu.
Nàng ngây người một chút, nhìn chung quanh một vòng, xác thật cũng không nhìn thấy Cố Vọng.
Khanh Linh hơi nhíu mày.
Lúc này, ngọc truyền âm hôm qua Tống Đoan đưa cho cô đột nhiên sáng lên.
Hắn cất giọng vui mừng: “Khanh Linh, ngươi tới Hoài Thành sao?”
Khanh Linh: “Không.”
Tống Đoan chậc một tiếng, giống như có chút nghi hoặc.
“Vậy sao Cố Vọng lại ở chỗ này?”
Khanh Linh: “……”
Cái tên đáng chết, lại lừa nàng.