Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 79
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:17:53
Lượt xem: 3
Khanh Linh còn tìm một cái chậu hoa, ôm Tiểu Kim Uyên vừa mới thức dậy đi vào, đặt một cái tên hay, cung cấp nhiều chất dinh dưỡng cho nó.
Tiểu Kim Uyên bất mãn: “Ngươi chắc chắn là đang trả thù.”
Nga
Khanh Linh: “Đúng vậy, ai cho ngươi đạp ta.”
Cố Vọng nhìn thấy hai cái đầu, một cái bị trồng ở trong đất đang líu ríu, một cái thì lấy điểm tâm nhét vào miệng của mình, đột nhiên cảm thấy Cấm Nhai u ám này khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thần hồn của Cố Vọng không ổn định, mấy hôm nay lúc Khanh Linh kêu Tiểu Kim Uyên chữa thương cho hắn đã ngầm hỏi mấy lần, hắn đều mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Ta cũng không biết.”
Khanh Linh dứt khoát không hỏi nữa.
Ở Cấm Nhai nghĩ ngơi mấy ngày, cũng không thấy hắn nhắc tới chuyện muốn rời đi.
Khanh Linh cảm thấy như vậy cũng tốt, ở dưới mí mắt của nàng, làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Hôm nay, nàng vừa mới cắm Tiểu Kim Uyên vào trong chậu hoa, Linh Sí đột nhiên xuất hiện: “Chủ tử, có người muốn tìm ngài.”
Khanh Linh có chút mờ mịt, nàng đâu có quen biết ai ở thế giới này, toàn bộ Quỷ giới đều là một đám xã xúc, ai lại tới tìm nàng chứ?
“Là Tống thiếu chủ của Nam Sở Môn.”
Khanh Linh: “Tống Đoan?”
Tống Đoan biết nàng là Quỷ Tu, nhưng lại không biết nàng là Quỷ chủ.
Cố Vọng đang ngồi chống cằm ở bên cạnh dùng cành cây khô chọc Tiểu Kim Uyên, giống như không hề nghe thấy.
Khanh Linh: “Mời hắn tới đây đi.”
Không tới một lát, Linh Sí đã dẫn Tống Đoan tới.
Tống Đoan vừa mới xuống, trong khoảnh khắc nhìn thấy Khanh Linh, biểu cảm của hắn đột nhiên thay đổi: “Khanh cô nương! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khanh Linh nghiêng đầu: “Không phải ngươi tới tìm ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/79.html.]
Tống Đoan hít vào một hơi: “Ngươi ....ngươi... ngươi! Ngươi là… quỷ chủ!?”
Khanh Linh: “Ừ.”
Tống Đoan hết giật mình lại chuyển sang mừng rỡ, lập tức đi lên phía trước, hận không thể lập tức ôm lấy nàng: “Là ngươi thì tốt rồi! Quá tốt rồi!”
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, vừa vặn lọt vào trong tai của từng người.
Khanh Linh và Tống Đoan cùng quay đầu lại, chỉ thấy Cố Vọng đã ném cành cây khô kia lên trên người Tiểu Kim Uyên, chậm rãi quay người.
Sắc mặt Tống Đoan thoáng thay đổi: “Cố Vọng?”
Hắn hạ giọng, kề sát vào bên tai nàng: “Sao hắn lại ở chỗ của ngươi vậy? Hắn không phải là Phật tu sao?”
Khanh Linh gật đầu: “Chuyện có chút phức tạp.”
Tống Đoan: “Vậy ngươi nói ngắn gọn đi được không?”
Khanh Linh: “Vẫn là không nên nói thì hơn.”
Tống Đoan: “…”
Cố Vọng nhìn hai người trước mặt kề tai nói nhỏ, lười biếng nói: “Vị này nhìn có chút quen mặ”
Khanh Linh chủ động mở rộng quan hệ giao tiếp cho hắn, giới thiệu: “Nam Sở Môn, Tống Đoan.”
Rồi lại nói với Tống Đoan: “Đây là Cố Vọng.”
Tống Đoan: “…”
Hắn biết rất rõ.
Cố Vọng gật nhẹ đầu, sau đó giống như bỗng dưng hiểu ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Hèn gì nhìn quen như vậy.”
“Thì ra đây là vị cùng cầu nhân duyên với Tiểu Quỷ Chủ.”