Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 77
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:15:54
Lượt xem: 6
Nàng chậm rãi giơ tay lên, khoảng cách giữa các đầu ngón tay rút ngắn lại, sau đó mặt không đổi sắc quay người rời đi.
Cố Vọng đuổi theo: “Sao thế?”
Khanh Linh không quay đầu: “Ngươi không có thành ý.”
Cố Vọng: “Không có thành ý chỗ nào?”
“Tiểu Quỷ Chủ, ta chưa từng nói lời xin lỗi với người khác, ngươi là người đầu tiên.”
Cố Vọng chậm rãi nói: “Nếu không thì ngươi dạy ta được không?”
Khanh Linh giật mình ngạc nhiên: “Ngươi chưa từng nói xin lỗi với người khác?”
Nga
Cố Vọng từ chối cho ý kiến.
Những người đó… hình như còn chưa nhận được lời giải thích của hắn đã ch.ế.t rồi.
Khanh Linh buồn bực nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phất phất tay: “Vậy quên đi.”
Cố Vọng có chút bất ngờ: “Quên ư?”
Kiên trì như vậy, rồi lại đột nhiên bỏ qua.
“Điểm của ngươi đã bị trừ.”
Khanh Linh nói: “Mong ngươi lần sau chú ý một chút.”
Trừ điểm…
Có lẽ là khoảng cách giữa các đầu ngón tay kia, Cố Vọng thử nhẩm tính, nếu cứ như vậy, có lẽ chỉ được khoảng mấy lần là Tiểu Quỷ Chủ sẽ rời đi.
Sao chỉ được có mấy lần vậy chứ?
Hắn có chút tò mò, không biết là trước mấy lần đó hắn có nhịn không được mà gi.ế.c Tiểu Quỷ Chủ hay không?
Hay là thật sự đợi tới giây phút Tiểu Quỷ Chủ rời đi kia…
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng Khanh Linh dắt Tiểu Kim Uyên rời đi, cúi đầu cười nhẹ.
Dù sao đều chung một cái kết cục, nhưng mà hắn ngược lại có chút chờ mong quá trình này.
Đi được một khoảng, bước chân Cố Vọng đột nhiên ngừng lại, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh nghe tiếng gọi quay đầu lại, phát hiện Cố Vọng lúc này không thích hợp, ánh mắt đỏ bừng.
Không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?
Không chỉ có cặp mắt đỏ lên, dường như thân thể cũng hơi không ổn.
Khanh Linh đi tới trước mặt của hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/77.html.]
Phật châu của Cố Vọng xoay tròn, khẽ chậc một tiếng: “Hay là bây giờ luôn đi.”
Giọng của hắn rất nhỏ, Khanh Linh cơ bản không thể nghe được, nghiêng đầu dán tai qua: “Cái gì?”
Ngay sau đó, trên vai đột nhiên gia tăng sức nặng, Khanh Linh khẩn trương đỡ lấy cơ thể hắn.
May là Cố Vọng không dồn hết trọng lượng cơ thể lên trên người nàng.
Khanh Linh nghe thấy hắn hít vào một hơi, sau đó cười nói: “Không phải Tiểu Quỷ Chủ muốn độ ta sao?”
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, vẫn còn có lòng dạ cười nói: “Cơ hội của ngươi tới rồi.”
Nói xong, sức nặng cả người hắn bắt đầu đè ép xuống.
Khanh Linh: “Linh Sí!”
Trước khi nàng bị đè đến choáng ngợp, Linh Sí đã xuất hiện đỡ Cố Vọng lên.
Hắn đã mất đi ý thức, nhưng rõ ràng vừa rồi nàng không hề để hắn bị thương.
Khanh Linh nhíu mày: “Về Cấm Nhai.”
Trở lại Cấm Nhai, Cố Vọng lại một lần nữa nằm trong quan tài bằng đá.
May là lần này có Tiểu Kim Uyên, Tiểu Kim Uyên ghé vào trên bụng Cố Vọng, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, nhăn mày nói:
“Không phải thương tích bên ngoài.”
“Tâm trạng hắn không ổn định, huyết mạch trong cơ thể đang d.a.o động.”
Dọc đường đi cũng không gặp phải chuyện gì, Khanh Linh nghĩ ngợi nửa ngày, không lẽ là do hắn khống chế những oán linh ở trong động kia, nên mới dẫn tới huyết mạch d.a.o động?
Nếu như d.a.o động, vì sao không phải là mất kiểm soát mà lại là hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Kim Uyên liên tục truyền linh khí vào trong cơ thể Cố Vọng, nghe được thắc mắc của Khanh Linh, nó hơi nghi ngờ nói: “Là thần hồn không ổn định.”
Khanh Linh sửng sốt: “Cái gì?”
“Dường như là thần hồn bị thương nặng gì đó.”
Nó hơi bất mãn: “Nhưng mà lúc chúng ta ở Thần Cảnh ngươi đã bảo vệ hắn tốt như vậy, cũng không hề làm thần hồn bị thương.”
Khanh Linh cân nhắc: “Liệu có phải là do Ma Tu trước đó không?”
Lúc đó nàng vẫn chưa tới, Cố Vọng đã bị thương rồi.
“Không phải.”
Tiểu Kim Uyên khẳng định: “Lúc ngươi dây dưa với quỷ cảnh ở trong lòng đất, ta đã từng chữa trị vết thương cho hắn, lúc đó hắn rất khỏe mạnh.”
Vậy thì là… khoảng thời gian ngắn sau khi hắn đẩy nàng xuống sao? Hắn đã đi đâu?
–