Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 75
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:14:38
Lượt xem: 5
Còn chưa đợi hắn chọn ra một câu trả lời hài lòng, Khanh Linh đã giơ thẳng tay lên lật cổ tay hắn.
Hai bàn tay lạnh lẽo lồng vào nhau, vậy mà nhất thời không thể phân rõ nhiệt độ của ai thấp hơn, chỉ là tay của nàng quá nhỏ, lại còn mỏng manh.
Cố Vọng cảm thấy khó mà tin được, ngay cả suy nghĩ cũng bị lệch đi: Một người thích ăn uống như vậy, sao lại gầy thế này?Mấy thứ đã ăn đi đâu hết rồi?
Khanh Linh nhấc cổ tay hắn lên, quay đầu lại: “Ngươi không có cơ hội đó đâu.”
Cố Vọng vui vẻ, có chút hứng thú hỏi: “Vì sao?”
“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó.”
Khanh Linh gỡ tay hắn ra.
Cố Vọng quả thực không có ý định gi.ế.c nàng ở chỗ này.
Cảm giác Khanh Linh muốn gỡ tay mình ra, hắn cũng thuận thế buông cần cổ trắng nõn kia ra, thực sự thay đổi mục tiêu.
Giữ chặt cổ tay của Khanh Linh trong lòng bàn tay.
Nga
Chậc, quả thật rất nhỏ.
Khanh Linh nói ra suy nghĩ chân thật nhất ở trong lòng mình: “Nếu như thực sự có một ngày như vậy, ta sẽ rời đi trước.”
Nếu thật sự không thể làm tiếp nhiệm vụ tiếp nữa, vì sao nàng phải lưu lại đây.
Chân mày Cố Vọng hơi hạ xuống, lòng bàn tay ấn nhẹ lên trên mạch đập của nàng, lặp lại: “Rời đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/75.html.]
“Cố Vọng.”
Khanh Linh chìa cái tay còn lại ra, đầu ngón tay nhỏ nhắn kéo ra một cái độ rộng, đặt ở trước mặt của hắn, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ: “Nếu như kỳ vọng hiện tại của ta dành cho ngươi nhiều như vậy, thì mỗi lần ngươi nói xin lỗi sẽ ít đi nhiêu đây.”
Khoảng cách giữa các đầu ngón tay lại thu vào một chút, Cố Vọng nhìn động tác của nàng: “Ngươi nói.”
Cuối cùng, Khanh Linh chỉ chừa lại một chút kẽ hở: “Sau khi tới đây, ta sẽ không còn đối xử tốt với ngươi nữa.”
Sau khi nói xong, nàng thả nắm tay xuống, ngước mắt nhìn lên: “Ngươi có biết tại sao không?”
Nàng giống như đang giảng đạo lý cho một đứa bé không hiểu chuyện.
Cố Vọng không lên tiếng, từ đầu tới cuối đều đang đánh giá nàng.
Dường như hắn chưa bao giờ cẩn thận xem xét nàng.
Tiểu Quỷ Chủ khác với những Quỷ Tu còn lại, luôn mặc y phục màu trắng, vóc dáng nhẹ nhàng, từ xa nhìn vào mong manh đến nỗi chỉ cần thổi nhẹ một cái là ngã.
Tóc cũng chỉ buộc thành hai búi đơn giản, trên đầu ngoài một cái dây cột tóc màu trắng ra thì không còn thứ gì khác, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Duy nhất chỉ có gương mặt xuất chúng kia, còn cả đôi mắt kia nữa.
Dường như không cần giả vờ cũng có một loại sạch sẽ trong suốt.
Ngay cả sợ hãi hay khẩn trương mà hắn nghĩ tới cũng không có.
Nhưng hình như phản ứng của nàng thật sự nằm ngoài dự tính của hắn, khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cố Vọng thở dài hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”