Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 70
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:11:30
Lượt xem: 4
Tuy rằng…… Quỷ cảnh nếu không có oán khí cộng hưởng, có vẻ cũng không quá mạnh.
Nàng sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.
Nhưng chuyện ngoài dự đoán, lúc này oán linh trong dung nham gần như tránh thoát khỏi trói buộc của quỷ khí, lại một lần nháo nhào lên.
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói lười biếng từ một hướng khác truyền đến: “Lợi hại?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Linh tức khắc đen lại.
Là cái tên đáng c.h.ế.t kia, lại tới nữa.
Nga
Cố Vọng cũng không phải đi xuống từ vị trí nàng rơi xuống, mà là từ trong một cái động.
Hắn một thân y phục đỏ, kết hợp với huyệt động này ngược lại càng tăng thêm sức mạnh, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Khanh Linh, giống như mình là chủ của huyệt động này vậy.
Như thể hắn mới là tên quỷ cảnh kia.
Cố Vọng đang nhìn sắc mặt của Khanh Linh, ánh sáng trong mắt hơi thay đổi: “Tiểu Quỷ Chủ có chỗ nào không vui sao?”
Khanh Linh không thèm chớp mắt.
Cố Vọng không chút để ý cười một tiếng, lại hỏi: “Vừa rồi ngươi nói ai lợi hại?”
Khanh Linh không trả lời.
Lúc này, âm thanh oán linh ồn ào náo động càng lớn, quỷ cảnh kia có vẻ cũng muốn ngóc đầu trở lại.
Khanh Linh có chút kinh ngạc, những con oán linh đó rõ ràng đã bị quỷ khí của nàng ngăn chặn, vì sao vẫn không yên?
Cổ Vũ Yên giống như cũng không ngờ tới, nàng ta lập tức đề phòng: “Sư huynh, chúng ta phải nhanh lên.”
Khanh Linh để ý thấy, Lâm Ngân Chi hình như liếc mắt nhìn Cố Vọng một cái, sau đó lại âm thầm nhíu mày.
Trái lại là Cố Vọng, dường như không nhận thấy được thay đổi của nơi này, hắn ung dung đứng đó, còn bám riết không tha hỏi nàng: “Ai lợi hại hả?”
Khanh Linh bị hắn làm phiền, mặt không cảm xúc đáp: “Ta lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/70.html.]
Cố Vọng nhíu mày, vậy mà cũng đồng ý: “Ừm, quả thật rất lợi hại.”
Hắn khinh thường nhìn hai người mặc y phục trắng phía trước kia: “Bọn họ cũng không bằng ngươi.”
Khanh Linh: Không cần tâng bốc ta như vậy.
Cố Vọng giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, để tầm mắt của nàng nhìn thẳng về phía trước: “Không tin ngươi nhìn.”
Khanh Linh bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
Bởi vì liên quan đến quỷ cảnh nên lúc này trọng tâm của bọn họ cũng không còn đặt ở Cố Vọng nữa, mà ưu tiên đối phó với quỷ cảnh trước.
Khanh Linh hoảng hốt cảm thấy, quỷ cảnh giống như đã mạnh hơn rất nhiều.
Ít nhất là nàng cảm nhận được, oán khí nơi này đã tăng lên.
Tại sao lại như vậy?
Những tu sĩ ở bên cạnh bị oán khí ảnh hưởng, ôm đầu kêu rên không ngừng.
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, kéo Tiểu Kim Uyên qua: “Những đồ vật của các tu sĩ đó đâu?”
Tiểu Kim Uyên rất đắc ý nói: “Đang ở chỗ ta.”
Nó nhìn sang bên kia, làm mặt quỷ trêu chọc: “Còn muốn dùng những cái này bắt ta sao, lêu lêu lêu.”
Người đến thần giới tìm Tiểu Kim Uyên nhiều đếm không xuể, Tiểu Kim Uyên tất nhiên cũng đã đùa giỡn không ít người.
Nhưng lúc này, quỷ cảnh càng mạnh, các tu sĩ không có linh khí càng dễ dàng bị oán khí ảnh hưởng, nếu nghiêm trọng hơn, nói không chừng sẽ mang đến phiền toái.
Vì thế Khanh Linh nói: “Hiện tại bọn họ không thể bắt ngươi.”
Tiểu Kim Uyên giọng điệu cổ quái: “Ngươi kêu ta trả cho bọn họ sao?”
Cố Vọng hơi liếc mắt.
“Trả lại trước đi.” Khanh Linh nói, “Đừng để bọn họ làm vướng chân.”
Nhìn vẻ mặt Tiểu Kim Uyên không tình nguyện, Khanh Linh lại nói: “Một lát nữa ngươi lại lấy về là được, ta giúp ngươi.”