Lúc Cố Vọng khác cũng thèm che giấu ánh mắt, tới một hồi Khanh Linh chú ý đến.
Nàng đầu, cơ thể Cố Vọng chệch hướng từ lúc nào. Hắn dựa ghế, một tay chống đỡ đầu, đầu ngón tay điểm nhẹ một bên trán. Chắc là uống ít rượu, đuôi mắt phiếm hồng, đang về phía nàng, phát hiện cũng dời tầm mắt, cực kỳ đúng lý hợp tình.
Tới !
Khanh Linh đắn đo một hồi mới chủ động hỏi: “Công tử dùng một chút ?”
Nghe , ánh mắt đảo qua những món ăn ở mặt nàng, môi cong lên: “Vậy thì đa tạ.”
Hả?
Đơn giản ?
Khanh Linh bưng món điểm tâm mà bản động tới đến cái bàn nhỏ mặt : “Khách sáo .”
Cố Vọng cầm miếng điểm tâm lên bỏ trong miệng, chỉ cắn một miếng hỏi: “Cô nương tới thanh lâu chỉ để ăn uống thôi ?”
Nga
Giọng của nhỏ, nhưng ôn hòa, khiến cho cảm thấy đặc biệt thư thái.
Khanh Linh ngẫm nghĩ, lựa lời mà : “Nghe cô nương trong lâu xướng khúc , tới một chút.”
“ là .” Cố Vọng chậm rãi ăn xong một miếng điểm tâm, cũng tiếp tục đụng những cái còn . Hắn trở về, tiện tay đưa qua một tờ danh sách qua: “Đây là danh sách nhạc khúc, cô nương thể xem thử.”
Khanh Linh nhận, nàng Phật châu trong tay Cố Vọng, ai mà ngờ chuỗi Phật châu mà là hung khí g.i.ế.c cơ chứ.
Nàng hỏi: “Công tử là của Phật Môn?”
Cố Vọng nhạt: “Không .”
“Nga.”
Tự nhiên kết cuộc chuyện.
Khanh Linh hề từ bỏ, mỉm yếu ớt tiếp: “Là lầm , hứng thú với Phật Môn.”
Cố Vọng nhướng mày, đầu : “Cái gì?”
Hắn từ từ : “ là ngoài dự tính.”
Khánh Linh: “A ?”
Ngón cái Cố Vọng khảy Phật châu, con ngươi thâm thúy, chuyện nhanh chậm, thậm chí còn hề che giấu ý : “Suy cho cùng là Phật độ ma .”
Khanh Linh: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/7.html.]
Thật sự thể trò chuyện nổi nữa.
Hiện tại chỉ mới mấy câu, thế mà nàng là Quỷ Tu ? Vậy thì tiếp theo nàng ?
Lúc , nữ nhân tìm ban đầu lên tới, thấy Khanh Linh lập tức tươi rạng rỡ tiến gần: “Khách quan, khúc mà ngài chọn chuẩn xong , cái giao cho ngài sắp xếp.”
Bấy giờ Khanh Linh mới kịp phản ứng : “Trước cứ…”
Không vội.
Nàng còn miệng, những cô nương xướng khúc chạy tới chính giữa, thậm chí còn những bộ y phục lộng lẫy đó , ăn mặc hết sức giản dị.
Người dẫn đầu cầm trong tay một cái mõ.
Nữ nhân ý tứ sâu xa lướt qua vị công tử ở bên cạnh, với Khanh Linh: “Khách quan cứ yên tâm, cố ý bảo các cô nương tịnh mới đến.”
Khanh Linh: “A…”
Cố Vọng mím môi lên tiếng, ánh mắt của từ mõ dời lên, chút hứng thú cô.
Khanh Linh chống ánh của , bình tĩnh hỏi: “Có cùng ?”
Ban đầu nàng định ngươi là Phật tu, thì tặng ngươi một khúc. Cố Vọng một chặn kín, nàng đành lùi một bước.
Cố Vọng ngược hề từ chối: “Được.”
Lúc các cô nương mới mở miệng: “Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai , độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử…”
Không thể , giọng hát đúng là tệ, khả năng nghiệp vụ cũng mạnh mẽ, cảm xúc mạnh.
Sự tình đến nước , Khanh Linh ngược bình tĩnh. Cố Vọng cũng thêm điều gì, cho hết bài tâm kinh.
Khanh Linh thở dài một .
Chờ các cô nương xuống , Cố Vọng mới rót chung rượu, cúi đầu , tiếng liên miên dứt, ở trong cảnh mới tâm kinh gột rửa qua đặc biệt chói tai: “Nhìn , cô nương quả thật thích Phật.”
Khanh Linh: “À, đúng .”
“Chỉ là khéo…” Cố Vọng nâng chung uống xong, nốt chu sa ở mi tâm càng ngày càng đỏ sẫm. Hắn chậm rãi rót rượu, giọng điệu ôn hòa: “Ta thích cho lắm.”
Hắn xong thì chậm rãi giương mắt, động tác khảy Phật châu tay thong thả, khóe môi mỉm , chẳng qua sát ý trong mắt gì thể che giấu .
Khanh Linh: “…”
Cái chút… vượt ngoài kịch bản .