Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 643
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:45:11
Lượt xem: 4
Khanh Linh biết Cố Vọng vẫn luôn đè nén bình tĩnh là vì cái gì, nàng đã rời đi một lần, Cố Vọng đang sợ nàng rời đi lần thứ hai.
Cặp mắt đỏ kia của Cố Vọng dường như ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, lúc ở Hải Lâm Uyên nhìn thấy Khanh Linh, khoảnh khắc nàng ngước đôi mắt phiếm hồng kia lên, hắn đã muốn g.i.ế.t c.h.ế.t chính mình, sao có thể để nàng một mình ở đây được chứ.
Hắn cũng muốn ném toàn bộ những kẻ đó vào biển sâu, để bọn họ nếm thử loại tư vị này.
Nhưng khi đó hắn không thể, điều hắn có thể làm chỉ là ôm nàng thật chặt, xác nhận nàng hoàn hảo không tổn hao.
Lúc này nghe được Khanh Linh bảo mình không cần phải sợ, Cố Vọng lại càng cảm thấy không biết nên khóc hay cười: "Còn nàng thì sao?"
"A Linh, ta ở đây, nàng ấm ức hay sợ hãi đều có thể nói cho ta biết." Cố Vọng chậm rãi nói: "Sao cứ luôn nghĩ cho ta thế hả?"
Khanh Linh nhanh chóng đáp lời: "Bởi vì không muốn làm chàng không vui."
Nghe vậy, sự buồn bực luôn đè nặng trong mắt Cố Vọng dần dần lan rộng ra, hắn vẫn luôn tưởng tượng, được Khanh Linh yêu sẽ là loại cảm giác gì, nghĩ đến sẽ vui vẻ cỡ nào, nhưng không ngờ lại có vị chua chát như thế.
Cố Vọng áp sát tới: "Đúng vậy, vậy nàng cũng phải nghĩ cho ta."
"Có chuyện gì nàng cũng phải nói với ta."
Trong lòng Khanh Linh như bị thứ gì đó lấp đầy, một lát sau nàng rũ mắt thì thầm: "Ta đã nói cho chàng biết từ lâu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/643.html.]
Cố Vọng nhíu mày.
Khanh Linh nói: "Lúc ở Hải Lâm Uyên."
Cố Vọng khẽ vuốt tóc nàng: "Hửm?"
"Sợ mình sẽ lại c.h.ế.t trong nước, sợ mình còn chưa kịp cùng chàng trải qua những ngày tháng êm đẹp." Khanh Linh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn: "Nhưng cũng biết là không thể sợ hãi, ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn muốn gặp chàng."
Nàng dịu dàng nói: "Cố Vọng, cám ơn chàng đã tới."
"Lúc nhìn thấy chàng, ta đã rất muốn khóc." Mắt Khanh Linh hơi khô khốc, nàng khẽ nhắm mắt lại, cười nói: "Bởi vì biết chàng nhất định sẽ tới, sẽ tìm được ta, khi đó ta mới có thể yên tâm sợ hãi."
Nga
Khanh Linh nói xong, Cố Vọng lại thật lâu không có động tĩnh gì.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đáy mắt Cố Vọng.
Đó là ánh mắt mà nàng nhìn không hiểu, duy nhất không thay đổi, đầy mắt đều là nàng: "Làm sao vậy?"
Cố Vọng mỉm cười nhích tới gần: "Muốn nghe nàng nói thêm chút nữa."
Lỗ tai Khanh Linh đỏ lên, lời nàng đặc biệt muốn nói nhưng lại không nói ra được: "Hết rồi."
Cố Vọng thở dài: "A Linh, ta vốn tưởng rằng mình là người có vận khí xấu nhất thiên hạ này."