Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 619
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:26:55
Lượt xem: 8
"Bền chặt lâu dài…" Cố Vọng lặp lại từ này, giọng điệu vừa trầm thấp lại vui vẻ: "Là một từ hay."
"Vậy thì nhận ý tốt này của ngài."
Trước khi thả đèn, Dì Huệ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, rượu ngon món ngon vô cùng đầy đủ, mặc dù trước bàn chỉ ngồi ba người.
Khanh Linh nghi hoặc hỏi: "Vị tiền bối kia không quay về sao?"
"Ông ấy có chuyện phải làm." Dì Huệ đã thành thói quen: "Còn phải làm người dẫn đường nữa, xong hết rồi mới về."
"Năm nay có các ngươi ở cùng ta, ta rất vui." Bà ta bưng chén rượu lên: "Ngày sau có cơ hội thì cũng có thể tới đây, Vân Gian Cảnh luôn luôn hoan nghênh các ngươi."
Khanh Linh không biết uống rượu, nàng cúi đầu liếc nhìn rượu trái cây trong tay, thử nhấp một hớp, ngọt, thế là cũng vô cùng phấn khích uống gần nửa chén, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta cũng rất vui."
Nghe giọng nói này, Cố Vọng hơi quay đầu lại.
Trên gương mặt trắng nõn của Tiểu Quỷ Chủ đã nhiễm chút ửng đỏ, thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.
Lúc quay đầu đối diện với tầm mắt của hắn, đôi mắt nàng ngấn nước long lanh, quả thực rung động lòng người.
Hắn lộ ra chút ý cười: "Nếu vậy, hằng năm ta sẽ đi cùng nàng."
Ánh mắt Khanh Linh sáng lên, vươn tay ra: "Ngoéo tay."
Có một chút cố chấp, cũng có vẻ đáng yêu.
Cố Vọng buông chén rượu xuống, đầu ngón tay khẽ móc ngoéo với nàng, giọng nói lưu luyến: "Ngoéo tay."
Dì Huệ nhìn thấy thế thì tràn đầy ý cười: "Thế này mới tốt."
"Ta đi lấy đèn cho các ngươi."
Thật ra đèn cầu phúc cũng không khác gì đèn Khổng Minh bình thường, nhưng phía trên lại để trống, Dì Huệ mang giấy bút tới: "Năm rồi đèn của chúng ta cũng không viết gì lên, năm nay nếu là các ngươi cứ viết điều các ngươi muốn cầu phúc đi."
Khanh Linh cầm bút, có chút mờ mịt.
Dường như đã lâu lắm rồi nàng chưa từng nghĩ tới mình muốn cái gì, bởi vì chỉ có không muốn thì mới không chờ mong, cũng sẽ không thất bại.
Nàng đứng ở trong sân, nhìn khoảng không trước mặt, mím chặt môi.
Cố Vọng đứng ở đối diện, bị che khuất nên không nhìn rõ hắn viết những gì, cũng không thấy rõ nét mặt của hắn.
Vốn cho là hắn không có hứng thú với loại chuyện này, nhưng trái lại lúc này hắn hành động vô cùng mạnh mẽ.
"A Linh."
Khanh Linh vô thức đáp lời.
Cố Vọng nhăn mày, nhạy cảm nghe ra được biến hóa cảm xúc của nàng, vốn trước đó còn đang phấn khởi mà, hắn hỏi: "Xong chưa?"
Nói rồi cũng bước từng bước qua.
Khanh Linh vô thức muốn che giấu cái của mình, nhưng lại không thể kháng cự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/619.html.]
Cố Vọng liếc mắt một cái đã nhìn ra đoạn bỏ không của nàng: "Không phải nói đến cầu phúc sao? Sao lại không viết?"
Hắn nắm bàn tay đang cầm bút của Khanh Linh lên.
Khanh Linh im lặng giây lát, ăn ngay nói thật: "Không biết viết gì cả."
Nghe nói như thế, đáy mắt Cố Vọng xẹt qua tia u tối, lại rất nhanh ép xuống, cười nói: "Sao lại không biết được chứ, không phải nói muốn cùng ta đi nhìn ngắm thế giới này sao?"
Khanh Linh hơi ngẩn người.
Cố Vọng dẫn tay của cô nhấc bút, bút pháp dừng trên mặt đèn, nhưng Cố Vọng lại không giúp cô hạ bút, mà là rũ mắt nhìn cô, tựa như đang chờ đợi hành động củanàngô.
Đầu ngón tay Khanh Linh run lên, nàng cụp mắt xuống.
Đúng vậy, nàng tới đây chính là muốn cho bản thân có cơ hội sống một lần nữa, đây không phải là điều nàng muốn sao?
Nàng khẽ cất giọng gọi: "Cố Vọng."
"Ừm?"
"Ta chưa từng trải qua một năm mới tốt lành."
Cố Vọng nhíu mày.
Khanh Linh lại nói: "Về sau chàng có thể ở bên cạnh ta mãi không?"
"Mấy thứ này ta đều đáp ứng nàng." Cố Vọng cầm mu bàn tay nàng, giọng điệu hơi cất cao: "Thứ nàng muốn ta đều đáp ứng, cho nên chỉ cần viết ta là được."
Trong lúc hắn giơ tay lên, Khanh Linh nhìn thấy một góc dải lụa đỏ ở trên cổ tay hắn.
Nga
Đó là thứ có tên của nàng.
Một lát sau, nàng nói: "Được."
Cố Vọng cảm giác được cái tay lạnh lẽo trong lòng bàn tay đã bắt đầu động đậy, tiếp theo chữ viết khéo léo xinh đẹp họa xuống tên của hắn.
Đèn cầu phúc chậm rãi theo gió bay lên.
Những nhà xung quanh cũng bắt đầu thả đèn, ngọn đèn đong đưa trong gió, chậm rãi bay vào khoảng không.
Từ trong khu rừng tỏa ra từng chút từng chút ánh sáng, thần thụ dường như cũng đang phát sáng, những điểm sáng kia hòa vào bên trong đèn cầu phúc đang lơ lửng theo gió, vừa ấm áp lại chói mắt.
Sau khi đèn cầu phúc bay lên không trung, Khanh Linh cũng thấy rõ chữ của Cố Vọng.
Chữ viết dứt khoát điên cuồng, chỉ viết hai chữ, là tên của nàng.
Cố Vọng đứng bên cạnh nàng, khóe miệng cong thành một vòng cung, cười thành tiếng: "A Linh thật có phúc."
Khanh Linh khẽ quay đầu lại.
Cố Vọng cúi người xoa đầu nàng: "Chỉ vừa mới cầu phúc mà đã thực hiện được rồi."
"Thứ nàng muốn là ta." Hắn nhỏ giọng nói: "Mà ta thì vẫn luôn ở đây.".