Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 616
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:25:12
Lượt xem: 2
Nàng ngẫm nghĩ rồi lại cười bổ sung: "Cùng lắm chỉ được coi là người luôn có ác thú vị."
"Lần đầu có người nói ta như vậy đấy." Cố Vọng cũng không giận, vui vẻ hùa theo: "Nghe không tệ, ừm, ta chính là người bình thường."
Nghe hai người này ngươi một câu ta một câu rồi cùng nhau bật cười, dì Huệ cũng cười theo: "Dù sao chung quy cũng không thoát một chữ người."
Bà ta cầm hai cái ghế ra: "Mời ngồi."
Sau khi ngồi xuống, bà ta lại rót hai chén nước tới.
Nga
Lúc này Khanh Linh và Cố Vọng đều đang đeo mặt nạ, lẽ ra là không uống được, nhưng dì Huệ lại không quá quan trọng: "Nếu đã bước vào nhà thì chính là khách, thứ này cũng có thể tháo ra."
Điều này nằm ngoài dự đoán của hai người.
Thế là Khanh Linh hí hửng gỡ mặt nạ xuống, đón lấy nước uống một hớp, Cố Vọng cũng tháo mặt nạ xuống, nhấp miệng tượng trưng.
Dì Huệ ngắm nhìn tướng mạo hai người, che miệng bật cười: "Nhìn thế này, đúng là dung mạo thoát tục."
Đây là đang khen mình đẹp sao?
Khanh Linh thẹn thùng: "Đa tạ."
Dì Huệ lại càng vui vẻ, bà ta cũng ngồi xuống, bưng hoa quả vốn thờ cúng ở trên bàn tới: "Đã rất nhiều năm không có khách tới, ta nói có hơi nhiều, đừng thấy lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/616.html.]
Khanh Linh lắc đầu, giọng ôn hòa đáp: "Sẽ không đâu."
"Chỉ là, không phải hằng năm Vân Gian Cảnh đều mở cửa sao?"
"Đúng." Dì Huệ thở dài, "Nhưng không biết bằt đầu từ lúc nào, mọi người dường như đã quên đi vào Vân Gian Cảnh là để Du Niên, chứ không phải là vì thần thụ."
Khanh Linh nháy mắt đã hiểu ra, cho nên sẽ không có ai thật sự ở lại đón năm mới, bởi vì tất cả mọi người đều muốn trong mười hai canh giờ đi đến bên dưới thần thụ.
Dì Huệ nói tiếp: "Trước đây Du Niên trong Vân Gian Cảnh cũng không tới mức quạnh quẽ như thế. Tết nhất mà, nào có quạnh quẽ."
Đối với tu sĩ mà nói, ăn Tết dường như đã trở thành một chuyện không quan trọng, bởi vì sinh mệnh của bọn họ thật dài thật lâu, kéo dài bất tận.
Ngược lại nhân gian rất đặt nặng chuyện này, giống như Vân Gian Cảnh.
"Người ta nói chỉ có người một lòng hướng đạo mới có thể đi đến nơi đó được, nhưng trước đây rất lâu, ai cũng có thể đi tới đó." Dì Huệ cảm thấy đáng tiếc, "Có tín ngưỡng của mọi người thì thần thụ mới có thể trở lại dáng vẻ lúc trước."
"Chỉ là bây giờ, điều này lại trở thành một chuyện khiến người ta cảm thấy tự hào."
Cố Vọng hờ hững uống một hớp nước, đầu ngón tay xoay cái chén một vòng, không chút để ý nói: "Do mình tự chọn thì trách ai đây?"