Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 572
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:45:15
Lượt xem: 4
Động tác của Cố Vọng cứng đờ, Khanh Linh để ý thấy cằm của hắn gần như căng ra trong nháy mắt.
Nàng hơi tách ra: "Có chút."
Sườn mặt hai người dính vào nhau, Khanh Linh đang muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn, chợt nghe một tiếng cười khẽ: "Bây giờ ta đánh thêm bên còn lại thì có kịp nữa không?"
"..."
Thật đúng là có tính toán.
Khanh Linh ngửa đầu ra sau, cái ót đột nhiên bị Cố Vọng đè xuống, hắn giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u vai nàng, một tay ôm eo nàng.
Khanh Linh: "Chàng rõ ràng là được voi đòi tiên."
Cố Vọng vùi đầu vào hõm vai nàng buồn cười: "Đúng vậy, không phải A Linh biết lâu rồi sao?"
"Ta là người rất có lòng tham."
Khanh Linh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, nhưng trên thực tế cũng không hề nhúc nhích.
Cho nên nàng đương nhiên cũng không thấy được mắt Cố Vọng vẫn luôn mở ra, hơn nữa lúc này ánh mắt của hắn đang dừng ngoài cửa.
Tống Đoan rời đi cũng không đóng cửa lại, dù sao trong viện này chỉ có hai người Khanh Linh và Cố Vọng, cho nên có đóng cửa hay không cũng không ý nghĩa gì.
Ngoài cửa lúc này có một người mặc đạo phục màu trắng đang đứng, ánh mắt y đối diện với Cố Vọng.
Cố Vọng cong môi, nhẹ nhàng vuốt tóc Khanh Linh, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc của nàng quay vòng, giọng điệu thong thả: "Cho nên lại ôm thêm chút nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/572.html.]
Một màn này rơi vào mắt Lâm Ngân Chi đang đứng ngoài cửa, y nhìn chăm chú không chớp mắt, giống như muốn khắc dáng vẻ của hai người vào đáy lòng.
Nga
Tay y siết chặt chuôi kiếm, cố gắng không để kiếm phát ra tiếng ong ong.
Ý cười trong mắt Cố Vọng càng đậm hơn, thấy Lâm Lâm Chi như vậy hắn lại muốn để cho y nhìn thấy, vì vậy càng siết chặt người trong lòng hơn.
Cuối cùng, Lâm Ngân Chi lặng lẽ quay người.
Lúc này Cố Vọng mới giấu sát ý xuống đáy mắt, nghiêng đầu nhẹ nhàng ngửi mái tóc của Khanh Linh.
Khanh Linh đột nhiên hỏi: "Người đi rồi đúng không?"
Cố Vọng khựng lại: "Cái gì?"
Khanh Linh đứng dậy khỏi vòng tay hắn, lần này đứng dậy vô cùng thuận lợi, nàng rũ mắt nhìn Cố Vọng.
Đầu ngón tay Cố Vọng gõ nhẹ xuống mặt bàn bên cạnh: "Biết rồi sao?"
Khanh Linh ừ một tiếng, tốt xấu gì nàng cũng là Quỷ Chủ, có người xông vào địa bàn của mình, không thể nào không có lòng cảnh giác được.
Lúc Lâm Ngân Chi đến dường như cũng không cố ý che giấu bản thân.
Con ngươi của Cố Vọng sâu thẳm: "Vậy tại sao vẫn phối hợp với ta?"
"Không phải chàng đã nói đó sao?" Khanh Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nơi đó quả thực đã không còn bóng người.
"Chàng sẽ ghen." Nàng nhàn nhạt cười nói: "Bây giờ không ghen nữa sao?"