Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 561
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:33:35
Lượt xem: 3
Dựa vào tính cách của Cố Vọng, thay vì nói nếu cảm thấy khó xử thì mình có thể rời đi, còn không bằng nói nếu có người dám ngăn cản trước mặt hắn, hắn sẽ lập tức khiến cho kẻ đó biến mất, để tránh cản đường của hắn.
Cho nên lúc nghe thấy Cố Vọng nói lời này, Khanh Linh không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, thật sự là kỳ quái.
Nhưng Tống Đoan rõ ràng đã nghe thấy lời này, lúc này vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, thoạt nhìn như đang suy tính xem phải tỏ thái độ gì mới có thể song toàn cho hai người.
Khanh Linh có hơi thắc mắc, nhưng vẻ mặt của Cố Vọng lại không cho nàng có cơ hội hỏi ra miệng, nhìn hắn có vẻ như cực kỳ buồn ngủ, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Một đường đến Nam Sở Môn, có lẽ bởi vì có liên quan tới tiết Du Niên, lúc này Nam Sơn Môn náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
Lúc Khanh Linh cùng Cố Vọng và Tống Đoan xuống xe ngựa, xung quanh nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Lúc này ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào Khanh Linh và Cố Vọng, nhưng không có ai dám lên tiếng.
"Nhìn cái gì?" Tống Đoan đi phía trước, vung quạt giấy lên: "Bọn họ đều là bằng hữu của ta, những lời đồn vô căn cứ đó không ai được phép nói lung tung, nếu không môn quy phục dịch."
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/561.html.]
Điệu bộ lúc hắn nói chuyện còn có mấy phần khí thế môn chủ, đệ tử xung quanh vội vàng gật đầu đáp dạ.
Lúc này Khanh Linh mới hiểu được vì sao Tống Đoan lại nói trên đường đi sẽ thuận tiện hơn một chút, bởi vì hắn muốn chống lưng cho nàng và Cố Vọng.
Hiện tại Cố Vọng đã thu lại dáng vẻ lúc ở Cấm Nhai, tóc mực buộc cao, khôi ngô anh tuấn, thoạt nhìn không khác gì công tử thế gia, nhất là nốt chu sa ở mi tâm của hắn đã sớm không còn.
Cho dù nói hắn là Ma Tộc thì cũng không ai dám đứng trước mặt Tống Đoan hay trước mặt Cố Vọng nói này nói kia.
Tống Đoan không hề kiêng kỵ, dẫn Khanh Linh và Cố Vọng đi thẳng vào viện nghỉ chân, lấy một miếng ngọc bài của Nam Sở Môn ra: "Các ngươi cũng đã quen thuộc với chỗ này rồi, trước hết cứ cầm lấy, muốn đi đâu chơi cũng được."
Khanh Linh nhìn miếng ngọc bài, nghĩ thầm: Ngươi là rất tín nhiệm chúng ta.
"Thực sự không có vấn đề gì sao?"
"Có thể có vấn đề gì chứ?" Tống Đoan nói, "Ta muốn để các ngươi đường đường chính chính đi vào, các ngươi là khách mời của ta mà."
"Ban đầu huynh ở Hoài Thành giúp ta một chuyện rất lớn, cho nên huynh càng là ân nhân cứu mạng của ta." Tống Đoan nói rất chắc chắn, "Ngược lại ta muốn xem thử còn ai dám nói lung tung."