Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 549
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:54:34
Lượt xem: 3
Khanh Linh để ý, Ma văn trên cổ hắn đã trở nên rõ hơn.
"Chàng…"
"Không phải định liệu trước." Cố Vọng bỗng nhiên giương mắt, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Khanh Linh, nắm chặt cổ tay nàng: "Ta không xác định được."
Khanh Linh không giãy ra.
Trực giác cho biết nếu bây giờ nàng giãy ra thì trạng thái của Cố Vọng sẽ càng hỏng mất, nhưng vấn đề này sớm muộn cũng phải đối mặt, cho nên không thể lãng tránh.
"Không xác định được nàng sẽ trở về, nên chỉ giữ lại một ý niệm trong đầu, chỉ bởi vì ta chưa đủ thành tâm nên nàng mới không trở lại, cho nên không thể ngã xuống."
Cho nên mới tùy ý để Tiểu Kim Uyên chữa thương cho hắn mỗi ngày.
"Cũng không phải gạt nàng." Cố Vọng cúi người, gác cằm trên đỉnh đầu nàng, ở nơi Khanh Linh không nhìn thấy, sự điên cuồng dưới đáy mắt lại sinh sôi dữ dội: "Là không muốn để nàng có cơ hội rời khỏi ta nữa, ai cũng không được, đâu cũng không được."
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau, vẫn không kiềm chế được mà nâng cằm Khanh Linh lên, hung hăng nói: "Nàng có thể không đối xử tốt với ta, có thể không lo lắng cho ta, nhưng không thể không tiếp nhận ta."
"Ta không hề toan tính trước, đối với chuyện nàng sẽ yêu ta, trong lòng ta còn sợ hãi hơn bất kỳ ai, không chắc chắn hơn bất kỳ ai." Hắn bóp cằm Khanh Linh nhưng lại sợ làm nàng bị thương, rồi lại sợ nàng không để ý tới mình: "Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn giữ nàng ở lại."
Hắn nhớ tới những chuyện mình đã làm trong quá khứ, đè nén cảm xúc trong lòng, trầm giọng nói: "A Linh, nàng có thể không tin bất kỳ thứ gì ở ta, nhưng chuyện ta yêu nàng, nàng không thể không tin."
Khanh Linh bị ép ngẩng đầu nhìn hắn, thấy rõ đáy mắt khiến người ta hơi e ngại của hắn.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên mỉm cười: "Ta tin."
Nga
Cố Vọng hồi lâu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, hắn sợ mình nhất thời không nhịn được sẽ doạ nàng, nuốt nàng vào bụng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/549.html.]
Khanh Linh không gỡ tay hắn ra, hơn nữa còn nhìn vào mắt hắn lặp lại một lần: "Ta tin."
Cố Vọng tự biết mình việc xấu chồng chất, nhưng không ngờ nàng sẽ tin tưởng mình đơn giản như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
Khanh Linh nói tiếp: "Nhưng đây không phải lý do chàng phải giấu ta, điều này không công bằng."
Yết hầu Cố Vọng khẽ nhúc nhích, một ý niệm xấu xa vừa mới xuất hiện của hắn dường như đã bị san bằng trong nháy mắt.
Khanh Linh nhẹ giọng nói: "Lần sau không được như thế nữa."
"Ừm."
Lúc này Khanh Linh mới gỡ tay hắn ra, nangg nhẹ nhàng xoa cái cằm bị bóp đến đau: "Được rồi, ta không giận nữa."
Cố Vọng: "…"
Hắn cúi người, mở tay nàng ra, thay nàng xoa cằm: "Xin… Đau không?"
Khanh Linh nhạy bén bắt được chữ hắn thu về.
Nàng đột nhiên nói: "Hình như lâu lắm rồi chàng không nói xin lỗi với ta nhỉ."
Từ lúc ở cảnh giới thí luyện đã bắt đầu, mặc dù nàng tức giận nhưng Cố Vọng lại không nói xin lỗi, chỉ dùng những cách khác che đậy cho qua.
Động tác của Cố Vọng hơi ngừng lại, nhìn đầu ngón tay nàng.
Sau một hồi hắn mới nở nụ cười tự giễu: "Không còn bao nhiêu nữa.".