Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 546
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:52:36
Lượt xem: 2
Ngay cả nó cũng bị lừa bịp rồi đấy.
Cố Vọng không thèm để ý tới nó, vẫn nhìn chằm chằm vào Khanh Linh, nhấc một cái tay khác lên, cười nói: "A Linh giảm đau cho ta được không?"
Cái tay kia rất trắng, khớp xương rõ ràng, lại đặt bên cạnh tay Khanh Linh.
Nàng không rời tầm mắt được, thuận theo lên tiếng: "Bằng cách nào?"
Chớp mắt tiếp theo, tay của Cố Vọng lập tức phủ lên mu bàn tay nàng.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mu bàn tay Khanh Linh một cái: "Như vậy."
Hắn nói xong lại thở dài: "Hiệu quả rất tốt, không còn đau chút nào nữa."
Khanh Linh: "…"
Tiểu Kim Uyên: "…"
Nó căm tức buông Cố Vọng ra, nổi giận: "Ngươi đang sỉ nhục ta đúng không!"
Nó đường đường là một Thần Mộc, lại hạ mình đi trị thương cho tên cẩu nam nhân này, vậy mà bây giờ hắn lại vuốt ve tay người ta rồi bảo đã giảm đau là sao?
Khanh Linh cũng cảm thấy Cố Vọng quá đáng.
Hình như mỗi lần hắn biến thành dáng vẻ này, đều rất…buông thả bản thân.
Nàng ho nhẹ một tiếng, an ủi Tiểu Kim Uyên: "Đừng để ý đến hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/546.html.]
Nói rồi lại muốn rút tay mình về.
Mặc dù nhiệt độ cơ thể hai người đều lạnh băng, nhưng trên mu bàn tay lại như bị lửa đốt qua, khiến nàng cảm giác bỏng rát.
Rút tới rút lui lại không rút ra được, Cố Vọng nắm rất chặt, dễ dàng đan c.h.ặ.t t.a.y vào bàn tay nàng, tủi thân nói: "Một chút ngọt ngào mà A Linh cũng không thể cho ta sao?"
Tiểu Kim Uyên ngoài cười nhưng trong không cười, âm dương quái khí nói: "Đã như vậy, ngươi thử hôn nàng xem, nói không chừng hôn xong vết thương của ngươi lành hẳn đấy."
Không ngờ Cố Vọng đúng là đang nghĩ tới: "Cũng là một cách."
Tầm mắt hắn dừng trên môi Khanh Linh.
Khanh Linh bỗng có chút đứng ngồi không yên, nàng đè Tiểu Kim Uyên lại, thở dài nói: "Đừng nói linh tinh."
Nói xong, nangg nhét thẳng một miếng điểm tâm vào miệng Cố Vọng, chặn lại cái miệng đang lải nhải của hắn.
Trong cổ họng Cố Vọng phát ra tiếng cười rầm rì, hắn chậm rãi nuốt miếng điểm tâm xuống, không nhắc lại nữa.
Lúc này Tiểu Kim Uyên mới sắp xếp lại tâm mạch của hắn một lượt, sau đó tay biến thành nhánh cây, hái mấy quả trái cây xuống, dùng giọng điệu ông cụ non nói: "Nói thật đấy, thêm mấy lần nữa là cái mạng này của ngươi rất khó bảo đảm."
"Sao từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ xem trọng tính mạng của mình vậy?"
Nga
Trước đó ở Vô Trần Sơn cũng vậy, ngày nào trở về cũng bị Phật quang của Vô Trần Sơn biến thành nửa c.h.ế.t nửa sống, bây giờ chỉ mới qua được mấy ngày.
Cố Vọng cười như không cười nhìn nó, Tiểu Kim Uyên cảm giác hình như mình đã nói gì đó không nên nói, đành phải nhảy sang bên khác ăn điểm tâm.
Khanh Linh lặng lẽ rút tay mình về.