Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 524
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:28:35
Lượt xem: 2
Thế này khiến Khanh Linh cảm thấy mình như đang đối diện với một người đeo mặt nạ.
Trong đồng tử đen nhánh của Cố Vọng phản chiếu ánh mắt nàng, sạch sẽ trong trẻo, một chút bụi trần cũng không có, mặc kệ đối mặt với điều gì nàng đều bình thản như thế.
Hắn đương nhiên không phải như vậy, nhưng người này vẫn luôn chán ghét hắn nhập ma.
Hắn còn có thể làm gì đây.
Có một khoảnh khắc Cố Vọng đã muốn giật mặt nạ của mình xuống, nhưng chẳng qua ngẫm lại, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ta như thế nào?”
Lời này Khanh Linh không thể nói rõ được.
“Không rõ lắm.” Nàng không có cách nào hình dung được dáng vẻ trước kia của Cố Vọng, suy nghĩ một hồi rồi chợt ngước mắt lên: “Nhưng bây giờ không phải là dạng mà ta muốn thấy.”
Lời này vừa thốt ra, toàn động bỗng chìm vào yên lặng.
Cố Vọng không nói lời nào, Khanh Linh cũng không lên tiếng.
Khanh Linh cũng không biết bản thân nàng đang muốn nói gì.
Nàng dời tầm mắt quan sát bên trong, bất chợt nhìn thấy trên cổ mình có một ngấn đỏ trong gương đồng bên cạnh.
Cô nghi hoặc sờ thử: “Sao lại thế này?”
Ánh mắt Cố Vọng theo động tác của nàng càng lúc càng u tối.
Chớp mắt tiếp theo, hắn bắt lấy cái tay còn lại của nàng, kéo nàng tới trước mặt mình: “Nàng vừa nói cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/524.html.]
Cái gì gọi là dạng nàng muốn thấy?
Cổ tay Khanh Linh bị hắn nắm có chút đau, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy con ngươi màu đen vốn đang bình tĩnh của Cố Vọng đột nhiên trầm xuống, giống như muốn hút nàng vào vậy.
Nàng nghĩ: chính là nhue vậy, đây mới là Cố Vọng.
Cố Vọng nắm lấy tay nàng, cảm nhận được nhịp đập trên mạch máu nàng: “A Linh, nói cho ta biết đi.”
“Nàng muốn thấy cái gì?”
Khanh Linh giật nhẹ tay, nhưng không hề giãy ra, nàng đành thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Chàng.”
Nàng vẫn luôn có gì nói đó, cũng sẽ không nói dối, cho nên mới không nóng không lạnh nói tiếp: “Muốn thấy chàng, cho nên mới quay về.”
Lời này vừa dứt, tay của nàng càng bị bóp chặt hơn.
Cố Vọng nhích tới gần, đưa lỗ tai của mình tới sát môi nàng, muốn nghe được rõ ràng hơn: “Ta không nghe rõ.”
Khanh Linh liếc mắt nhìn tay mình, lại thấy được một vệt đỏ trên cổ tay do động tác mạnh bạo không hề che giấu sức lực của Cố Vọng kiềm giữ, nàng không nói lời nào.
Cố Vọng lại dùng tư thế này liên tục chờ đợi, đợi không được thì không bỏ qua.
Sau một hồi, Khanh Linh khẽ chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Ngày ấy chàng hỏi ta, có phải ta có chút thích chàng không.”
Nga
Đầu ngón tay Cố Vọng đã cứng đờ, không chút nhúc nhích.
Giọng nói trầm lắng của Khanh Linh vang lên bên tai hắn rất rõ ràng: “Ta đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ là có.”