Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 518
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:20:26
Lượt xem: 4
Cố Vọng hơi nhấc mí mắt lên, Tiểu Kim Uyên kiên cường nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không có ta thì liệu ngươi có thể an ổn quỳ nửa năm ở chỗ đó được không, có cầu Khanh Linh trở về được không?”
Nói chuyện rất ngay thẳng.
Khanh Linh khẽ sờ chóp mũi.
Cố Vọng lại không có biểu cảm gì khác, thậm chí tâm trạng còn rất tốt.
Tiểu Kim Uyên vẫn luôn cho rằng sự thành tâm của Cố Vọng đã khiến cho Bồ Tát cảm động.
Thật ra nửa năm nay, mỗi ngày nó đều phải xem miệng vết thương cho Cố Vọng, ngày tiếp theo Cố Vọng lại đi tiếp.
Nói chuyện cũng ít đi, hệt như một kẻ câm điếc.
Nhưng có lẽ bởi vì nán lại là vì A Linh, Cố Vọng đối xử với nó cũng không còn ác liệt như trong quá khứ nữa, cho nên Tiểu Kim Uyên mới ỷ vào việc mình chữa thương cho hắn, lá gan lớn hơn không ít, mà Cố Vọng cũng không phản ứng gì.
Nói là không có phản ứng, thật ra là không thèm đếm xỉa tới nó, cho dù là chữa thương thì Cố Vọng cũng không nói câu nào.
Nó tò mò hỏi: “Khanh Linh, hôm đó sao ngươi lại ngã xuống vậy?”
Ngã xuống?
Khanh Linh không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
Ngược lại là Cố Vọng tiếp lời: “Bởi vì ta.”
Tiểu Kim Uyên trừng mắt lườm hắn: “Ta hỏi ngươi nói à?”
Lá gan thật lớn, Khanh Linh rất vui vẻ, nàng cong mắt đáp: “Không phải.”
“Ta đi tới một nơi khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/518.html.]
Lời này có vẻ úp úp mở mở, Tiểu Kim Uyên còn định hỏi tiếp, nhưng Cố Vọng lại hơi mất kiên nhẫn: “Ồn ào.”
Tiểu Kim Uyên: “…”
Dáng vẻ quen thuộc này, đây là bởi vì có Khanh Linh làm chỗ dựa đúng không?
Nó nghẹn một hơi: " Đồvong ân phụ nghĩa.”
Cố Vọng: “Ừ, lần đầu tiên ngươi biết à?”
Nga
Tiểu Kim Uyên: “…”
Khanh Linh biết đây là Cố Vọng đang tìm cớ né tránh vấn đề cho mình, vừa vặn nàng cũng đang không biết phải nói làm sao.
Trước khi đi không nghĩ tới trở về, lúc trở về lại chưa chuẩn bị sẵn câu trả lời cho mấy vấn đề này.
Nàng không thể làm gì khác hơn là nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiểu Kim Uyên ấm ức, nó túm lấy y phục của nàng: “Tối nay ngươi ngủ cùng ta đi.”
Nhưng Cố Vọng không biết lấy ở đâu ra một cái chậu hoa, cắm thẳng nó vào đó.
Khanh Linh: “…”
Tiểu Kim Uyên: “…”
Khanh Linh sờ sờ lá cây của Tiểu Kim Uyên: “Nơi này vẫn tốt hơn, dù sao cũng không cứng bằng ngủ với ta ở trên quỷ khí.”
Trong đất còn có chất dinh dưỡng.
Tiểu Kim Uyên tức đến không nói lên lời, tên cẩu nam nhân này, chưa được bao lâu đã lộ nguyên hình rồi.