Cho dù đã biết tâm tư của Cố Vọng thì nàng cũng muốn gặp hắn.
Hoặc là nói trong mấy ngày nàng yên tĩnh suy nghĩ, những suy nghĩ đó cứ liên tục thúc giục nàng.
Cho tới nay Khanh Linh từng có truy cầu quá điều gì, nhưng bây giờ đây lại là chuyện nàng muốn làm.
Cũng biết có phải vì đã ch.ế.t qua mấy lần , Khanh Linh đã sớm coi nhẹ sinh tử, nhưng lại là lần đầu tiên có chuyện muốn làm, cho nên nàng mới tới đây.
Không phải là vì nhiệm vụ, chỉ bởi vì khi đó nàng muốn gặp Cố Vọng mà thôi.
Nàng biết đây là thứ mà mình mong đợi.
Cũng chính lúc đó nàng mới chịu thừa nhận rằng, nàng để lại thẻ xăm là bởi vì muốn Cố Vọng nhớ về mình.
Nàng cũng ích kỷ.
Tuy Cố Vọng đợi được câu trả lời nhưng lại hết sức kiên nhẫn, chậm ̃i hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”
Khanh Linh thành thật trả lời: “Ta biết.”
Nói xong, Cố Vọng ngược lại cúi đầu cười, cười dừng lại được, ý cười mỹ lệ nhiễm đầy đuôi mắt hắn.
Khanh Linh mà chẳng hiểu : “Ngươi cười cái gì?”
Cố Vọng trả lời.
Hắn nghĩ : Cười chính mình cho dù được đáp án này thì cũng cảm thấy đủ, bởi vì đã sớm biết nàng yêu hắn, cho nên cũng ôm ấp hy vọng, đây đối với hắn mà nói đã là thiên đại ban ơn rồi.
nếu đã là ban ơn, vậy thì những chuyện tiếp theo đều là do .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/517.html.]
“A Linh.”
Từ Vô Trần Sơn đến Cấm Nhai ở Quỷ Giới, đây là lần đầu tiên Khanh Linh hắn gọi mình.
Nga
Nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Cố Vọng cười nói: “Đau.”
“…” Khanh Linh cúi người nhìn đầu gối hắn, nóng lạnh nói: “Vậy vừa rồi ngươi còn muốn cản .”
Trong giọng nói còn có chút oán giận.
Cố Vọng giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng: “Bởi vì muốn xác nhận đây có phải là thật .”
Nhiệt độ cơ thể của hắn rất lạnh, một bàn tay đang cầm thẻ xăm, còn cái tay đang chạm vào nàng…
Khanh Linh ngước mắt, nhìn về phía cổ tay hắn.
Cố Vọng chú ý tới ánh mắt của nàng, động ́c ngừng lại, phát hiện tay áo của mình vẫn ngay ngắn chỉnh tề, lúc này mới hỏi tiếp: “Sao vậy?”
Khanh Linh muốn hỏi dải lụa đỏ cầu nhân duyên hắn cầm từ khi nào, nhưng lại sợ hỏi thì mình sẽ biết phản ứng , đành phải thu tâm tư.
“Vẫn nên gọi Tiểu Kim Uyên đến .” Cô nhíu mày nhìn miệng vết thương đầu gối Cố Vọng: “Ta xử lý được.”
Lần này người nọ ngược lại rất thành thật: “Được.”
Lúc Tiểu Kim Uyên vào trong miệng còn bất mãn lẩm bẩm: “Các ngươi thật sự có nhân tính gì cả.”
Chỉ có lúc này mới nhớ tới nó.