Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 498
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:01:18
Lượt xem: 3
Điều này không có khả năng.
Từ đầu tới cuối Khanh Linh không hề có suy nghĩ muốn gi.ế.t hắn, cô muốn cứu hắn, cũng là cứu bản thân mình.
Những ký ức quá khứ đang không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu, Khanh Linh không nhịn được nhắm mắt lại.
Cảm hóa hắn ư?
Dựa vào cái gì?
Khanh Linh chậm rãi đi ra ngoài, lúc này, hai người đang đánh nhau trên không trung dường như cũng chú ý tới nàng, cùng nhau quay đầu lại, cả hai đều sững sờ.
Ấn đường Lâm Ngân Chi nhíu lại, giống như nghĩ đến gì đó, nhanh chóng lao về phía Khanh Linh: “Đi mau.”
Nhưng y vừa tới đây đã bị một viên Phật châu công kích.
Khanh Linh bị một sức mạnh kéo qua, đợi nàng phục hồi lại tinh thần thì đã ở trong ngực Cố Vọng.
Hắn rũ mắt nhìn, trong mắt đỏ le lói ánh sáng: “A Linh?”
Đáy lòng Khanh Linh khẽ run lên, hắn nhớ rõ mình, đây là Cố Vọng có ký ức.
Nàng nhìn Cố Vọng: “Ngươi đang làm gì?”
Ánh mắt Cố Vọng hơi trốn tránh, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình đang làm gì ở đây.
Nga
Có Ma vật chạm vào chân Khanh Linh, bị hắn dùng một hạt châu bắn ra ngoài.
Hắn thả Khanh Linh ra, ngồi xổm xuống sờ lên chỗ Khanh Linh bị đụng chạm, như đang lau sạch sẽ cho nàng.
Lúc này thần trí của Cố Vọng đã có chút mơ hồ, hắn đã bị ma khí hoàn toàn xâm nhiễm.
Cố Vọng ngước mắt lên, ngẩng đầu nhìn Khanh Linh: “A Linh, nàng đang lo lắng cho ta sao?”
“Hay là nói, nàng đang lo ta sẽ hủy đi những thứ này?”
Hắn hơi mỉm cười: “Nếu không thì sao lúc này mới xuất hiện.”
Thật ra ta đã xuất hiện từ sớm rồi.
Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Ngân Chi bên cạnh lại đột nhiên cầm kiếm đ.â.m về phía Cố Vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/498.html.]
“Bây giờ ngươi vẫn muốn nhìn nàng bị kéo vào cùng ngươi sao?”
“Nếu như có thể,” Cố Vọng kẹp lại thế công của y, chậm rãi đứng dậy: “Thì ta đã không đến mức cô tịch nhiều năm như vậy.”
Hắn nghiêng đầu, cười nói: “A Linh, nàng vẫn chưa trả lời ta.”
“Không phải.” Khanh Linh nhìn hắn, nếu đây là Cố Vọng có ký ức, thế thì nàng cũng không ngại cho hắn biết: “Ta đã xuất hiện từ sớm rồi.”
Cố Vọng sửng sốt.
Khanh Linh lén lút quan sát bốn phía, đang tìm một cơ hội thích hợp.
“Cố Vọng, không phải ta lo ngươi sẽ hủy đi những thứ này.” Nàng chân thành nói: “Ta chỉ đang lo lắng ngươi.”
Cố Vọng bật cười một tiếng.
Nàng lo cho hắn nhiều như vậy, nhưng lại không yêu hắn.
Hắn quay người: “Ta biết rồi.”
Cố Vọng có ký ức, Khanh Linh cho rằng mình có thể thuyết phục được hắn.
Nhưng nàng còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên lại nghe thấy Cố Vọng nói: “A Linh, nàng có nghĩ tới, nếu như ta sống tiếp thì sẽ sống như thế nào không?”
Khanh Linh ngước mắt nhìn.
Cố Vọng quay lưng về phía nàng, cong môi nói: “Như ta đã từng nói, nhớ nàng ngàn năm vạn năm.”
“Cho dù nơi này chỉ là một ảo cảnh, nhưng sau đó cũng không hề như vậy.”
Hắn hỏi lại: “Bây giờ, có tưởng niệm và không có tưởng niệm có gì khác nhau đâu chứ?”
“Không phải.” Khanh Linh vô thức phản bác: “Ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Cố Vọng bật cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, mà chỉ nói: “Có phải A Linh đang cản ta không?”
Khanh Linh khẽ ừm một tiếng.
Cố Vọng im lặng một lát rồi khẽ nói: “Thật tốt.”
“Nhưng hình như không kịp nữa rồi.”