Lúc này, màu trắng xung quanh Cửu Vực xuất hiện một khe nứt, có gió thổi lùa vào.
Khanh Linh bắt được cơ hội có thể phân tâm một chút, đầu nhìn sang.
Cửu Vực đã mở .
Chủ Thần nói phải phạt nàng một tháng, nhưng bây giờ còn tới một ngày, chẳng lẽ đã muốn thả cô rồi ?
Khanh Linh nghi ngờ.
nơi quỷ quái này phải chỗ để nói chuyện, đã có lựa chọn, nàng cũng muốn nán lại chung một chỗ với Cố Vọng, như vậy đối với nàng Cố Vọng đều tốt.
Khanh Linh nhanh chóng cầm đồ lên, theo hướng đó ngoài.
Vừa mới bước một chân , lập tức được giọng nói của Chủ Thần vang lên bên tai: “Đây mới là trừng phạt.”
Khanh Linh còn kịp phản ứng, lập tức cảm nhận được một lực hút hút cô trong.
Chờ đến khi nàng lần nữa lấy lại tinh thần mới phát hiện nơi mình đang ở vậy mà lại là Cấm Nhai.
Khanh Linh khó tin đầu lại, xung quanh một mảnh đen kịt, ngay cả ánh trăng bầu trời cũng nhìn thấy, gió âm u thổi qua mang theo một chút lạnh.
Mấy đám lửa ma trơi màu xanh âm u bay tới bay lui, vừa âm trầm vừa đáng sợ.
Là Cấm Nhai, nhưng cũng có chút khác lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/489.html.]
Bởi vì nơi này có những hoa cỏ mà nàng đã trồng, cũng có cửa gỗ chắn gió trước đó nàng làm.
Trừng phạt mà Chủ Thần nói là có ý gì?
Khanh Linh rũ mắt, chợt phát hiện trong tay mình còn đang cầm phần tư liệu mà Chủ Thần đã đưa cho cô trước đó, còn có quyển sách đã bị nàngchỉnh sửa nữa.
Nàng im lặng, lúc này cũng biết nên làm gì, đành ngồi xuống, dự ̣nh sẽ đọc kỹ từ trong ngoài quyển sách này lần nữa.
nàng vừa mở sách , lại thấy những chỗ từng bị cô sửa đổi đều có chữ viết.
Khanh Linh lật qua lật lại xem mấy lần, vẫn nhìn thấy gì.
Quá kỳ lạ.
Nga
Khanh Linh còn đang thắc mắc, Linh Sí lại biết từ chỗ nào đột nhiên bay , nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có người đến.”
Khanh Linh cất kỹ những thứ này xong, ngẩng đầu.
Chỉ thấy hai hồn phách một nam một nữ đang chậm ̃i tới đây, rõ ̀ng chính là Tam hoàng tử và Tam công chúa cô đã gặp trong cảnh thí luyện trước đó.
Lúc này hồn phách của bọn họ dường như đang rất suy yếu.
Trong con ngươi sáng màu của Khanh A Linh nhiều hơn một chút ngạc nhiên, nhưng lại ngồi yên bất động.
Hai người vừa đến đã quỳ xuống với nàng: “Quỷ chủ đại nhân! Xin ngài hãy giúp chúng .”
Khanh Linh thích nhất là người khác quỳ với mình, nàng đứng lên: “Có lời đứng lên nói.”