Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 483
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:43:19
Lượt xem: 1
Rõ ràng là những hồi ức không muốn đụng đến, lại chỉ bị giấy trắng mực đen này khuấy động lên, như thể không có tình cảm, nói quên là quên.
Những ký ức ấy trong nháy mắt giống như thủy triều, dũng mãnh tràn vào trong đầu.
Nga
“Về sau phải gọi chúng ta là chú dì, không cần gọi cha mẹ, tránh cho con của chúng ta nghe được lại hiểu lầm.”
Tiểu Khanh Linh mạnh mẽ sửa miệng: “Dạ.”
“Dọn ra khỏi phòng đi, sau này phòng đó dành cho đứa nhỏ.” Người mẹ nói: “Khanh Linh, con tạm thời ở giường phòng khách trước đi.”
Tiểu Khanh Linh nhìn vào bụng của bà ta, gật đầu: “Dạ.”
Ít nhất không có bảo nàng đi, nàng cũng không biết mình nên đi đâu nữa.
Đứa nhỏ sinh ra là con gái.
Nhưng bọn họ rất vui vẻ, bởi vì đây là đứa nhỏ thuộc về bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng do bọn họ sinh ra.
Hơn nữa Tiểu Khanh Linh cũng hiểu rõ, bây giờ mình thật sự đã trở thành kẻ dư thừa nhất trong nhà.
Nàng lớn hơn em gái mấy tuổi, nhưng không bị đuổi ra ngoài, bởi vì nàng của lúc đang trưởng thành đó phải bắt đầu học cách chăm sóc em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/483.html.]
Cha mẹ phải đi ra ngoài làm việc, nàng phải phụ gánh vác trách nhiệm, không thể ăn không ngồi rồi ở cái nhà này.
“Khanh Linh! Đó là sữa của cục cưng, sao mày lại động vào!”
“Khanh Linh, bánh ngọt này là mua cho cục cưng của bọn tao, không cho phép mày ăn vụng.”
“Bây giờ mày đã trưởng thành rồi, tự mình ở nội trú được rồi chứ? Trường học của tụi mày có trợ cấp tiền đúng không, xài tiết kiệm một chút, nhà của chúng ta rất khó khăn, không nên tạo gánh nặng cho chúng ta. Không phải căn tin trường học có chỗ làm việc ngoài giờ sao?”
“Lên đại học rồi, có thể làm việc bán thời gian, cũng chia bớt gánh nặng cho gia đình một chút. Mày cũng nên phụ một nửa phí sinh hoạt cho em gái mày đi chứ? Dù sao mày là do tụi tao nuôi lớn.”
Khanh Linh sờ chữ viết trên tờ giấy trắng này, kỳ thật những chữ trên đó cũng không quá tường tận, nhưng khoảnh khắc vừa đọc đến, quá khứ lập tức xuất hiện từng đoạn từng đoạn trước mặt nàng.
Không thể quên được, cũng không thể vứt bỏ.
Tờ giấy cuối cùng chỉ có một câu, lác đác mấy lời, tổng kết cuộc đời của nàng:
“Mười chín tuổi, c.h.ế.t đuối do tai nạn.”
Khanh Linh đọc mấy chữ kia, hồi tưởng lại lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Nghỉ đông đón Tết, hằng năm nàng đều trở về nhà vài ngày, bởi vì muốn chúc Tết viện trưởng, xuất phát từ tình nghĩa mỏng manh nàng cũng gặp mặt bố mẹ nuôi một lần.
Năm đó em gái sắp thi đại học, mà bố mẹ nuôi không có văn hóa gì, cần nàng đến phụ đạo giúp em gái.