Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 482
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:42:29
Lượt xem: 2
Tiểu Khanh Linh hỏi: “Vậy có phải con sắp có em trai em gái rồi không?”
Vẻ mặt bố mẹ rất khó coi: “Không được gọi bừa.”
Tiểu Khanh Linh đành phải ngoan ngoãn im lặng, trực giác cho nàng biết bố mẹ không mấy yêu thích mình, nhưng bọn họ lại cho nàng một chỗ để tránh gió tránh mưa.
Mỗi ngày nàng đều thức dậy rất sớm, nhấc ghế học những người lớn khác làm một chút việc nhà, muốn để bố mẹ yêu thích mình nhiều hơn một chút.
Mỗi lần bố mẹ ăn cơm xong đặt đũa xuống, nàng cũng không dám tiếp tục cầm đũa nữa, bởi vì họ sẽ tức giận.
Chỉ cần họ tức giận thì nàng sẽ bị mắng.
Tiểu Khanh Linh ngồi trên bàn cơm, bên tai là tiếng oán giận không mấy vui vẻ của người mẹ: “Nuôi uổng công, một chút động tĩnh cũng không có, còn ở chỗ này ăn không ngồi rồi, nuôi lớn như vậy còn phải tốn bao nhiêu là tiền.”
Ngòi bút nặng nề phác họa một nét trên trang giấy, Khanh Linh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nga
Nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói của hàng xóm : “Đứa nhỏ này cực kỳ nghe lời, nhưng lại không thích nói chuyện.”
“Nói gì vậy chứ, chẳng qua là cặp vợ chồng kia mang về một đứa giúp việc không công mà thôi.”
“Tôi nói nghe, bọn họ mà sinh không được coi như xong, không bằng đối xử tốt với nó, sau này nó cung phụng lúc tuổi già cũng tốt mà đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/482.html.]
“Nói gì thì nói, một đứa bé gái thì làm sao có thể phụng dưỡng tuổi già được đây, không phải bọn họ vẫn luôn muốn có con sao?”
“Nghe nói nếu như không sinh được nữa thì sẽ trả đứa nhỏ này về lại.”
“Không phải nói viện trưởng của viện phúc lợi đó bị bệnh, viện phúc lợi cũng đã đóng cửa rồi sao, còn đưa đi đâu được chứ?”
Tiểu Khanh Linh càng nghe càng sợ hãi, về sau lại không dám nói lời nào, nhưng mỗi ngày lại chịu khó sờ bụng người mẹ hơn.
Nàng hy vọng nơi này sẽ nhanh xuất hiện một đứa em trai em gái, như vậy nàng sẽ không cần phải đi nữa.
Thẳng đến một ngày nọ, bọn họ vô cùng hào hứng trở về, trên mặt cuối cùng cũng vui vẻ tươi cười: “Có rồi!”
Hình ảnh lặng lẽ dừng lại.
Khanh Linh mãi một lúc lâu vẫn chưa đặt bút, nàng chậm chạp nháy mắt, trong mắt không có chút gì là chua xót thậm chí còn nhiều hơn chút nhẹ nhõm.
Cặp văn kiện Chủ Thần đặt vào tay nàng trước đó là ký ức quá khứ của nàng.
Nhưng bây giờ cũng đã vào Cửu Vực rồi, có muốn những thứ này hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Nàng đặt bút xuống, không muốn tiếp tục bị tra tấn từng đoạn từng đoạn nữa, dứt khoát mở cái cặp rồi lấy mấy tờ giấy mỏng manh kia ra.