Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 478
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:38:53
Lượt xem: 2
Chủ Thần dẫn Cố Vọng quay về Điện Chủ Thần, cũng tốt bụng sai người máy đưa cho hắn một cái ghế: “Ngồi đi.”
Cố Vọng không có ngồi mà mở miệng nói thẳng: “Ngươi phạt nàng ấy đúng không?”
Chủ Thần quay người lại, gật đầu nói: “Đã làm sai chuyện đương nhiên phải phạt.”
Giọng điệu Cố Vọng có ý chế giễu: “Vì sao, chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhiệm vụ nàng hoàn thành vẫn chưa tốt sao?”
Làm rất tốt là đằng khác, nói đi là đi, không hề lưu tình chút nào.
“Nói chuyện với ta phải chú giọng điệu của ngươi.” Chủ Thần nói, “Nơi này là địa bàn của ta.”
Cố Vọng cười nhạt một tiếng, không thèm để ý nói: “Thì đã sao?”
Chủ Thần nhìn hắn cả buổi, chợt bật cười: “Ngươi luôn tự tin thế này sao?”
“Tự tin?” Cố Vọng không cho là đúng: “Có lẽ là vậy.”
Không phải tự tin, hắn chỉ là không muốn để mình rơi vào thế yếu.
Có điều Cố Vọng không có nhiều kiên nhẫn cùng người khác hàn huyên tâm sự, gọn gàng dứt khoát nói: “Nàng ấy đang ở đâu?”
“Cửu Vực.” Chủ Thần thở dài một tiếng: “Biết đó là chỗ nào không? Là chỗ khiến cho người ta sợ hãi nhất tổng cục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/478.html.]
“Mà nàng, là bởi vì ngươi nên phải ở lại đó một tháng.”
Cố Vọng nhíu mày: “Cái gì?”
Cái gì gọi là bởi vì hắn?
Trong nụ cười của Chủ Thần nhiều hơn một chút thâm ý: “Có muốn biết các ngươi trọng sinh là bởi vì ai không?”
Nga
Lời đã hỏi đến vậy, đáp án xác thật đã rõ ràng.
Cố Vọng giương mắt: “Có ý gì?”
“Ý chính là…” Chủ Thần cố ý dừng một chút, nhưng lại thấy Cố Vọng không hề có ý sốt ruột, ngược lại ánh mắt kia giống như bất kỳ lúc nào cũng muốn bóp cổ ông ta.
Chậc, quả nhiên là nhân vật phản diện, quá dọa người.
Ông ta nói tiếp: “Mạng của ngươi là nàng tặng cho ngươi.”
Chủ Thần nói ra những lời này, lại không hề cảm thấy đả thương người khác: “Ngươi rất thông minh, lợi dụng Thư Nhất đi tới nơi này, biết rất nhiều chuyện, nhưng đại khái lại không biết nếu như không phải Tiểu Khanh Linh, ngươi chẳng qua chỉ là một nhân vật trên trang giấy mà thôi.”
“Nhân vật trên trang giấy có ý nghĩa là gì? Chính là ngươi chỉ là một nhân vật bên trong thoại bản, chỉ biết theo khuôn phép, lặp lại một lần rồi lại một lần tình tiết nội dung trong đó, thẳng đến khi kết thúc rồi lại lần nữa tuần hoàn.”
Chủ Thần cười nhạt nói: “Mà không phải giống như bây giờ, xâm nhập vào nơi này, còn dám ra tay làm người của ta bị thương.”
Cố Vọng nghe xong, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Cho nên nhất định phải trải qua những chuyện đó, là bởi vì thứ mà ngươi nói, ‘kịch bản’?”