Hắn đã từng thử một lần rồi lại một lần tránh , nhưng lại bị cưỡng ép kéo vào, cưỡng ép trải qua, thì là thế.
Đầu ngón tay Cố Vọng gõ lên thành ghế: “Sau đó thì ?”
“Sau đó à?” Chủ Thần thở dài một tiếng: “Sau đó nàng tự mình bóp méo kết cục của ngươi, bởi vì kịch bản đã bị nàng sửa đổi nên mới khiến quyển sách này hoàn toàn bị hủy hoại, mới có ngươi của hiện ̣i.”
Tự bóp méo ư?
Cố Vọng ngước mắt lên, chỉ nói: “Nàng từng nói tới.”
“Đương nhiên nói được rồi.” Điều này cũng nằm trong dự kiến của Chủ Thần: “Không phải vì nàng ấy đã quên rồi ?”
Ông cảm thấy biết nên khóc cười, cũng có chút thể tưởng tượng nổi: “Sau khi sửa xong quyển sách này, đứa nhỏ đó gần như ăn sạch căn tin đồ ngọt, có một lần còn nghi ngờ nàng sẽ ăn bể bụng mà chết.”
“Có lẽ ngươi biết vì Tiểu Khanh Linh lại thích mấy thứ này đúng ?” Chủ Thần nói xong, thành công thấy được gương mặt Cố Vọng đen lại.
Đây là điểm đen của Cố Vọng, bởi vì hắn xác thực biết gì cả.
Nga
Chủ Thần rất thích nhìn dáng vẻ nổi giận bất lực của hắn, tâm trạng cực tốt nói: “Bởi vì khi còn sống nàng từng được ăn một bữa cơm ngon .”
Cố Vọng bỗng nhiên nhướng mắt, xác ̣nh vừa rồi bản lầm, đúng là nói khi còn sống.
“Đúng vậy, là khi Tiểu Khanh Linh chết mới đến chỗ này của .” Chủ Thần giống như biết hắn đang nghĩ gì, nói: “Nàng rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi cái gì cũng muốn, chỉ muốn ở lại đây ăn rồi ngủ, cứ sống như vậy mãi mãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/477.html.]
“Có biết vì cái gì ?”
Cố Vọng đè nén sự tức giận trong lòng, dứt khoát ngồi xuống, lạnh lùng giương mắt: “Muốn nói gì thì cứ nói .”
Chủ Thần cũng ngồi xuống, biết Cố Vọng đã tiếp thu lời nói của mình, cùng là người thông minh nên nói chuyện cũng đơn giản hơn rất nhiều: “Bởi vì nàng từng có được gì cả. Đối với nàng mà nói, có thể sống tiếp đã là thỏa mãn lắm rồi.”
Cố Vọng còn lên tiếng, thấy mặt nói: “Các ngươi giống .”
“Cho nên nàng vì nhiệm vụ.” Chủ Thần ở đối diện thở dài: “Ngay từ đầu nàng vốn hy vọng ngươi có thể sống tiếp.”
Về phần nhiệm vụ, chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
“Nàng tự sửa kịch bản, để nhiều đường lui cho ngươi, cho nên mới dẫn đến chuyện thế giới luân hồi hoán đổi cho ngươi trọng sinh.”
Cố Vọng thèm để ý tới điều này, một hồi lâu mới hỏi: “Không nhớ nổi là có ý gì?”
Chủ Thần: “Bởi vì khi sửa lại kịch bản của ngươi, nàng vẫn luôn hồi ức lúc còn sống tra tấn, nhưng nàng cũng muốn sống tiếp, nên chỉ có thể lựa chọn quên tất cả.”
Cố Vọng rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, tức giận, bất lực, mờ mịt.
Cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm trong đầu.