Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 468
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:28:38
Lượt xem: 1
Tổng cục rất tự do, nhân vật chính được đưa về cũng không ngoại lệ, chỉ cần không phải đối tượng mấu chốt, cho dù là nhân vật chính tới nơi này cũng không bị hạn chế, thậm chí còn có thể chuẩn bị cho nhân vật chính chung cư cá nhân.
Chỉ là ngay từ đầu Chủ Thần đã hạ một chỉ lệnh đặc thù, chỉ lệnh này sẽ khiến mỗi người nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh của tổng cục.
Giống như cưỡng chế đưa vào, người làm nhiệm vụ mới tới cũng sẽ như vậy.
Cho nên dù mới đến nơi này thì nhân vật chính cũng được tiếp đón nồng hậu, ngay cả không phối hợp thì cũng không bị trục xuất.
Dù sao đến cuối cùng khi nhân vật chính trở về, ký ức về nơi này cũng sẽ biến mất, bọn họ cũng không ở lại bao lâu.
Như thế xem ra, Lâm Ngân Chi chắc là đã được tiếp nhận thiết lập xóa bỏ ký ức của mình, nếu không sẽ không được thả ra, lại còn bình tĩnh như vậy.
Hơn nữa người làm nhiệm vụ trong tổng cục và đám quan chấp sự đều là mỗi thế giới riêng, đến từ tất cả các triều đại, mặc quần áo cũng có phong cách riêng.
Cho nên thật ra Lâm Ngân Chi đứng ở đó cũng không có bao nhiêu kỳ quái.
Chẳng qua gương mặt của y quá mức xuất chúng, có không ít người làm nhiệm vụ đi ngang qua đều ngoái nhìn y.
Trong tổng cục có rất nhiều nơi, vậy mà Lâm Ngân Chi lại cảm thấy hứng thú với ăn uống?
Khanh Linh vẫn luôn cho rằng y không dính tới khói lửa nhân gian.
Khanh Linh hơi do dự, không tiến lên mà chỉ lượn quanh một đoạn đường rồi chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc nàng vừa định rời đi thì Lâm Ngân Chi lại đột nhiên quay đầu, đồng thời nhìn sang bên đây.
Khoảnh khắc bị y nhìn thấy, Khanh Linh cảm giác như da gà da vịt nổi đầy mình.
Nàng đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/468.html.]
Nếu như là Cố Vọng, lúc này sợ là nàng đã sớm bỏ chạy, nhưng Lâm Ngân Chi luôn lý trí hơn Cố Vọng, chắc là sẽ không làm ra chuyện gì đâu.
Lâm Ngân Chi đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm nàng chốc lát, sau đó chậm rãi đi tới.
Mục đích rõ ràng như vậy, Khanh Linh đành phải đứng lại tại chỗ.
Có lẽ cũng nên chào hỏi một chút nhỉ, dù sao trước đây cũng được coi là nửa bằng hữu.
Nga
Nghĩ như vậy, giây phút Lâm Ngân Chi đi lên phía trước, Khanh Linh khẽ gật đầu với y.
Lâm Ngân Chi nhanh chóng đứng vững trước mặt nàng, đồng tử màu đen sâu hun hút, nhìn không ra cảm xúc đặc biệt gì, rồi lại giống như cất giấu rất nhiều thứ gì đó, như muốn nhìn từ trong ra ngoài nàng mấy lượt.
Cho dù là Khanh Linh thì cũng có hơi mất tự nhiên.
Nàng buồn bực nghĩ: Từ khi nào Lâm Ngân Chi lại dùng ánh mắt kiểu này nhìn nàng?
Đương lúc nàng đang tự hỏi phải làm sao để mở miệng, Lâm Ngân Chi đột nhiên mỉm cười.
Y hơi nghiêng đầu, ý cười trên mặt rất nhạt, giọng nói cũng rất nhẹ: “Thì ra Khanh cô nương là dáng vẻ này.”
Nghe giọng điệu này, Khanh Linh ngẩn người, nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
——
Tác giả có điều muốn nói:
A Linh: Sao cảm giác này lại quen thuộc thế?
Vọng Vọng: Bắt được nàng.