Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 451
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:31:00
Lượt xem: 4
Cố Vọng vẫn chưa thu lại ý cười, giống như không nghe rõ, lại nhẹ giọng hỏi: “Nàng nói gì?”
Đầu ngón tay Khanh Linh khẽ nhúc nhích, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Không theo nữa.”
Bốn phía trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí như sắp sửa bị huyền băng xung quanh nơi này đông cứng, ý cười bên môi Cố Vọng biến mất, mái tóc đen như mực của hắn bay phấp phới, nốt chu sa ở mi tâm như đang rỉ m.á.u.
“Không theo nữa…” Hắn nhỏ giọng nhắc lại, vừa nhắc vừa cười thành tiếng, liên tục không ngừng.
Lúc đầu chính là nàng nói muốn đi theo hắn.
Bây giờ cũng là nàng nói không theo nữa.
Chỉ có nàng cầm lên được buông xuống được.
Nga
Cố Vọng cảm thấy nực cười.
Khanh Linh cảm thấy tiếng cười của hắn hơi chói tai, nhẹ giọng nói: “Theo ta đi đi.”
Cố Vọng cười không ngừng, cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”
“Rời khỏi nơi này.” Khanh Linh nói: “Ta sẽ đưa ngươi về Vô Trần Sơn.”
Cố Vọng không đáp, hắn cầm một viên Phật châu lên, cong môi nói: “Đây là viên mà nàng đã vứt lại trên giường.”
Hắn nhẹ giọng nói: “A Linh, nàng có biết là ta chưa bao giờ để lại Phật châu cho ai không?”
“Lúc trước, bất luận là ở đâu nàng cũng đến tìm ta, sao bây giờ lại để ta không tìm thấy nàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/451.html.]
Khanh Linh sửng sốt.
Cố Vọng từng bước đi đến gần nàng, nhỏ giọng nói: “Không phải ta đã bảo nàng chờ ta rồi sao? Vì sao phải đi?”
Khanh Linh bị ánh mắt nặng nề của hắn làm không thở nổi, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, một câu hai nghĩa: “Ta vốn dĩ phải đi.”
Nghe vậy, Lâm Ngân Chi ở bên cạnh bất chợt nhíu mày, nhìn sang đây: “Khanh Linh cô nương, ngươi muốn đi đâu?”
Khanh Linh nhìn về phía y, hơi mỉm cười: “Đương nhiên là trở về.”
Nhưng nàng vừa mới quay đầu đã bị người nọ bóp cằm bắt xoay lại.
Cố Vọng ra tay không hề nhẹ: “Về đâu? Chỗ này của ta mới là nơi nàng nên đến.”
“A Linh, ta không cho nàng đi đâu hết.”
Khanh Linh hơi nhíu mày: “Ngươi biết rõ chuyện này không có khả năng mà.”
“Vì sao lại không có khả năng?” Cố Vọng nhấc một tay khác lên, chỉ vào khe nứt kỳ dị bên dưới: “Không phải không cho ta nhập ma sao?”
Khanh Linh hỏi lại: “Ngươi cứ nhất định phải dùng chuyện này uy hiếp ta sao?”
“Lần này ngươi giữ chân Vô Khuynh trưởng lão lại, có phải là muốn tự tay hủy hoại hắn ta không?”.
Màu mắt của Cố vọng càng đậm hơn: “Nàng nhìn ra rồi sao?”
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Rõ ràng ngươi còn điều vướng bận, rõ ràng không muốn nhập ma, vì sao cứ nhất định phải như vậy.”
Động tác bóp cằm nàng của Cố Vọng nặng thêm một chút, hắn cúi người xích lại gần, dịu dàng hỏi: “Vậy nàng nói cho ta biết đi, ta còn có thể làm gì đây?”