Hắn đã biết sẽ xảy chuyện gì nhưng vẫn ngoài, hắn muốn cái gì?
Không có tiếng đáp lại, Cố Vọng đành tự mình trả lời: “Được.”
Hắn nhìn Khanh Linh thêm một lát, đó rời .
Ngay lúc Cố Vọng tới cửa, lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Khanh Linh: “Cố Vọng.”
Bước chân Cố Vọng dừng lại, nhưng hắn người mà chỉ nghiêng đầu, giọng nói chứa đựng ý cười, có chút tản mạn: “Hửm?”
Khanh Linh hỏi: “Bây giờ ngươi vẫn muốn nhập ma ?”
Cố Vọng im lặng hồi lâu.
Nga
“Ngươi muốn đúng ?” Khanh Linh trả lời hắn: “Nếu thì ngươi cũng sẽ ngừng đấu với Thiên đạo, sẽ cam lòng như thế.”
Người ở cửa rốt cuộc cũng người , biết những lời này đã chạm vào vảy ngược nào của hắn.
Hắn bước mấy bước trở về trước mặt Khanh Linh, nâng cầm nàng lên, tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao hả, vẫn muốn dùng cái bẫy để đối phó ?”
Hắn hề lưu tình bóp lấy cằm nàng: “A Linh, nàng , nhập ma.”
“Ngược lại, ... có gì để lưu luyến, phải ?”
Nói xong, hắn cụp mắt nhìn chằm chằm vào môi Khanh Linh, hô hấp nặng nề, đó cắn mạnh lên môi nàng một cái rồi đầu rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/431.html.]
Cửa bị “ầm” một tiếng đóng lại.
Khanh Linh lau cánh môi, phủi sạch cảm giác mát lạnh , ngồi yên ̣i chỗ thật lâu đó mới đứng dậy.
Không biết Cố Vọng đã giấu thực thể của nàng chỗ nào rồi, bây giờ nàng lại sử dụng linh lực, muốn ngoài đúng thực rất khó.
Hiện tại Cố Vọng đã rời , cho dù thế nào nàng vẫn muốn ngoài.
Khanh Linh đẩy cửa phòng , có lẽ là do linh lực bị giới hạn nên Cố Vọng cũng hạn chế hành động của nàng ở đây, nàng muốn cũng được.
Mấy ngày trước Khanh Linh vẫn luôn quan sát, bây giờ lại càng thêm chắc chắn.
Nơi này chính là Ma Thành, chỉ có Ma Thành mới có thể khiến nàng có loại ảo giác buông bỏ hết thảy.
Đã nhiều lần nàng để mặc cho suy nghĩ của mình sinh sôi nảy nở, những ý nghĩ đều phóng đại đến vô hạn.
Vậy mà Cố Vọng lại đưa nàng đến Ma Thành ?
Điều này làm Khanh Linh cảm thấy khó hiểu, dù nàng vẫn cho rằng Cố Vọng thống hận nơi này.
Lần này ý niệm muốn ngoài của Khanh Linh vô cùng rõ ̀ng, vì vậy nàng nhằm về một hướng, hề đầu .
Đi được một lúc, nàng tháo Chuông Ngưng Hồn cổ mình , đó cắn lên đầu ngón tay của mình một cái.
Trong nháy mắt huyết dịch chảy , Khanh Linh nhỏ nó xuống đất.