Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 43
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:57:18
Lượt xem: 2
Nàng đang muốn rời khỏi Tẩy Linh Trì, sau lưng đột nhiên tăng thêm một lực kéo.
Lần này nàng đã có đề phòng, nhưng người sau lưng dường như không muốn tiếp tục kéo nàng vào trong nước, vậy nên nàng chỉ bị kéo ngồi lên thành hồ.
Nga
Đầu sỏ gây chuyện là Cố Vọng buông tay ra, hắn hơi ngồi thẳng người, cao hơn nàng rất nhiều, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ta hối hận rồi."
Hắn chậm rãi cười nói: “Đã muốn bồi ta, vậy thì phải ở cùng ta đủ mười hai canh giờ."
“Một khắc cũng không thể thiếu."
Tâm trạng của nàng không tốt, lúc này ngay cả nhiệm vụ cũng không muốn làm, buồn bực nói: “Ta không muốn"
“Được."
Cố Vọng trả lời rất nhanh, mặt mày hắn giãn ra, mỉm cười: “Ngươi có thể thử xem, xem có thể bước ra khỏi Tẩy Linh Trì này được không."
Trong lời nói chứa đựng sự uy h.i.ế.p không hề che giấu.
Khanh Linh: “…”
Hai ngày trước cái kẻ uy h.i.ế.p ta không được tới gần ngươi, không được ‘Quá tam ba bận’ không phải là ngươi sao?
Nàng chậm rãi hít vào một hơi, muốn nói thử thì thử, nhưng vừa ngước mắt lên chợt nhìn thấy sắc mặt của hắn đã trắng bệch.
Mặc dù từ đầu đến cuối hắn chưa từng kêu đau, nhưng sắc mặt cũng không hề chuyển biến khá hơn.
Trên trán dường như còn đang rịn ra mồ hôi, vậy mà một câu cũng không hề hé răng.
Khanh Linh cũng không hơn thua chuyện này nữa, dừng một lát rồi nói: “Vậy ngươi trước xin lỗi đi."
Cố Vọng có chút sửng sốt, dường như không kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/43.html.]
“Xin lỗi đi."
Cô nghiêm túc nói: “Ta sẽ ở lại bồi ngươi."
Trong con ngươi đen láy của Cố Vọng đè xuống một tầng tối đen, chứa đựng một chút ý vị không rõ.
Nàng vẫn như cũ nhìn thẳng vào hắn, một chút cũng không lùi bước.
Suy nghĩ của Khanh Linh rất đơn giản, nàng tới giúp hắn vô điều kiện, cũng không hề làm ra chuyện bất lợi với hắn, việc nàng làm luôn luôn ngay thẳng.
Thế cho nên, hắn cũng không thể làm ra chuyện bất lợi đối với nàng.
Nếu không, nàng có thể từ bỏ nhiệm vụ này.
Sau một hồi lâu, dưới ánh nhìn của nàng, Cố Vọng khẽ mỉm cười.
“Được rồi."
Màu đen u tối trong mắt hắn vẫn không hề tan biến, hắn khẽ động đậy, hơi nhích tới gần nàng một chút, đè giọng nói: “Là ta không tốt."
Nói xong, dường như cảm thấy lời này rất có ý tứ, hắn lại trở về vị trí cũ, cười nói: “Tiểu Quỷ Chủ, thật xin lỗi."
Lúc này Khanh Linh mới ừm một tiếng, ngồi xuống.
Nghe được lời xin lỗi, tâm trạng nàng đã khá hơn một chút, bấy giờ mới hỏi: “Ngươi có đau không?”
Cố Vọng lười nhác a một tiếng: “Đau."
Dường như cảm thấy chưa đủ, hắn lại nói tiếp: “Đau c.h.ế.t đi được."
“Làm sao bây giờ?”